Một tay anh đặt trên ghế, vô tư gõ gõ, lúc Giang Tiêu Nhiên đang chăm chú nhìn vào bàn tay ấy, bàntay kia lại đột nhiên di chuyển khỏi chiếc ghế.
Cô sửng sốt.
Vóc người cao mang theo khí thế áp bức, Cố Dư Lâm chậm rãi hướng cô đi tới, từng bước một, như đang tới gần con mồi.
Giang Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt đất, mắt mở to nhìn cái bóngtrước mặt càng ngày càng gần, cuối cùng, cái bóng hoàn toàn bao bọc cô.
Anh che đi ánh sáng trước mặt cô, âm thanh từ trên truyền xuống vào lỗ tai cô:
- Bạn cười mình? Đúng không?
- Mình không có…
- Cười mình cái gì?
- Thực sự không có cười bạn…
Đầu Giang Tiêu Nhiên ngày càng cúi thấp, quả là hận không thể rúc vào trong vỏ.
Âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Tức giận?
Giang Tiêu Nhiên mấp máy môi, nhanh chóng ngẩng mặt…
Cố Dư Lâm dùng chiêu này, dường như có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trên mặt cô.
Như là đang đùa với cún, tay anh đặt ở cằm cô rồi cào cào, Giang TiêuNhiên cảm nhận được bàn tay đó đang đùa giỡn trên cằm mình, cảm thấyngứa một chút.
Cố Dư Lâm như đã “trả thù” xong, nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng của cô, tâm trạng vô cùng tốt, sau đó vào chuyện chính:
- Được rồi, không phải cô Đào bảo bạn dạy mình hát sao?
- Rõ ràng là bạn đùa giỡn trước…
Cô lẩm bẩm, không phục nói:
- Còn trách mình sao?
Thấy lông mi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-truoc-khi-than-tuong-noi-tieng/2316829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.