Chương trước
Chương sau
Giang Tiêu Nhiên hỏi:

- Thấy sao?

Hạ Nguyễn nói:

- Nhảy rất tốt!

- Cảm ơn!

Phải cảm ơn thần tượng của mình nữa!

Anh ấy im lặng, rất nhanh nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Hạ Nguyễn lè lưỡi, nhẹ nhàng xoay vòng mắt hổ trên tay.

- Tôi muốn theo đuổi bạn.

Bầu không khí ngưng đọng lại.

Dù sao Giang Tiêu Nhiên cũng không phải là cô bé 15, 16 tuổi, rất nhanh lễ phép trả lời:

- Thật ngại quá, mình có…

- Giang Tiêu Nhiên.

Cô nhìn lại, là Cố Dư Lâm đi tới. Lúc này, anh đang đứng trên bậc thang gọi tên cô. 

Cô vội vàng tiến lên, nắm tay kéo anh ấy ra khỏi hậu trường, bị anh thấy cục diện lúng túng như thế, cô không biết nói gì, nửa ngày mới nói được một câu:

- Vừa nãy mình nhảy được không?

- Không tệ lắm. - Anh dừng một chút, còn nói:

- Nếu không nhảy cùng cậu ta thì sẽ tốt hơn.

Cô lấy lòng nói: 

- Lần sau Liễu Khinh Khinh sẽ lên sân khấu, mình không cần huấn luyện bán kết với cậu ấy. Đây là lần cuối cùng…

- Lúc đó là bạn muốn mình đưa cô ấy đi bệnh viện.

Cô nghẹn lời một cái:

- Mình cũng không muốn, nếu có thể chọn, mình chắc chắn không muốn tập luyện cùng cậu ta đâu.

Hình như cuối cùng anh đã nghe được lời muốn nghe, anh giơ tay, xoa xoa tóc cô ý tán tưởng:

- Ừ, xem thi đấu tiếp thôi!

Giang Tiêu Nhiên bị anh xoa xoa tóc như thế, lập tức không biết đông tây nam bắc, hận không thể bùng nổ tại chỗ.

… Ôi, tình yêu làm cho người ta chìm đắm trong sự theo đuổi nha.        

Kế tiếp là tiết mục kịch.

Triệu Gia Ánh hình như đang ở bên trong, cô ấy diễn vai độc ác, trang điểm đậm, biểu diễn phóng đại.

Giang Tiêu Nhiên vừa xem vừa cười.

- Cười gì?

Đúng là âm hồn bất tán, Hạ Nguyễn không biết từ lúc nào ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu hướng về cô cười lưu manh.

Cô không trả lời, hướng về bên Cố Dư Lâm, dựa vào.

Lực chú ý không đặt vào sân khấu nữa, lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ, từ lúc nào Hạ Nguyễn bắt đầu có ý với cô? Hay là, anh ta chỉ là muốn cạnh tranh với Cố Dư Lâm?

Cô vốn định làm rõ ân oán của hai người bọn họ, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ngăn cản cũng vô dụng, chỉ có thể từ nguyên nhân mà giải quyết mâu thuẫn, Cố Dư Lâm sẽ không đánh nhau với Hạ Nguyễn nữa.

Nhưng tình huống lúc này…

Thật là hỗn loạn mà!

Hơn nữa, không khí bây giờ, tại sao có cảm giác giương cung bạt kiếm nha…

Thi vòng loại kết thúc lúc 2 giờ chiều, mọi người đang ăn mừng, vị trí ngồi có chút kỳ quái, lúc đầu Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm ngồi chung, bên cạnh để chỗ cho Triệu Gia Ánh, ai ngờ Hạ Nguyễn lại đặt mông ngồi xuống, đem Triệu Gia Ánh đẩy qua một bên.

Bữa cơm kia thực sự làm Giang Tiêu Nhiên phập phồng lo lắng.

May mắn là, có một người cô chưa từng gặp đã đến giải cứu cho cô.

Ăn xong, mọi người đang muốn đứng lên, có một người đi đến phía sau Cố Dư Lâm, vỗ nhẹ anh ấy một cái.

Giang Tiêu Nhiên nháy mắt với Triệu Gia Ánh: “Bạn biết ai không?”

Triệu Gia Ánh nhìn cô, cho cô thấy khẩu hình miệng, trong ánh mắt có bong bóng hồng hồng: LI-JIA-YUAN.

        (ánh mắt có bong bóng hồng hồng: chỉ ánh mắt dành cho người mình thích)



Xa nhà? Lý Gia Viên?

Chờ đã… Sao lại hồng hồng thế?

Khoảng thời gian này, cô quá bận rộn, không phát hiện ra hình như Triệu Gia Ánh có gì đó rồi?

Lúc này cô mới nhìn hai người bên cạnh, bọn họ vừa nói vừa cười trò chuyện.

Cố Dư Lâm hỏi anh ta:

- Sao mày đến đây? Vết thương lành rồi à?

- Phải sớm xuất viện chứ, nếu không… thật có lỗi với những chén canh hầm kia của mày nha!

Lý Gia Viên đụng đụng bả vai anh ấy.

- Hôm qua mình vừa mới xuất viện, hôm nay tới đây mua ít đồ, vừa lúc nghe nói mọi người đang ở đây… đây là ai? Giang Tiêu Nhiên?

Ánh mắt anh ta chuyển qua bên người Giang Tiêu Nhiên.

Cô ngạc nhiên nói:

- Bạn biết mình à?

Lý Gia Viên cười mập mờ:

- Đương nhiên là biết!

Cố Dư Lâm không muốn anh ta nhiều lời, nắm lấy cổ anh ta, kéo ra ngoài:

- Mày tới làm gì? Đi xe buýt cùng mọi người về trường học à?

- Sao, không được à?

Hai người nói chuyện càng ngày càng xa, Giang Tiêu Nhiên nghĩ, Cố Dư Lâm không có lịch sử đen tối về đồng tính chứ? Tỉ mỉ xem xét lại một lần, ừm, không có.

Yên tâm.

Triệu Gia Ánh khoác vai cô, lúc này cô mới phát hiện mắt Triệu Gia Ánh đầy bong bóng hồng phấn, suýt chút nữa đè ngập cô.

- Thu lại đi, nước bọt sắp chảy rồi kìa. - Giang Tiêu Nhiên ghét bỏ nói:

- Hèn gì tối qua bạn mắng người đánh gãy xương anh ta như thế, thì ra là vậy. Mau mau nói cho mình biết, chuyện khi nào? Sao lại gạt mình?

- Hôm qua lúc bạn bận rộn tập luyện cùng Hạ Nguyễn, Cố Dư Lâm hình như cũng không ở khách sạn, sau đó Lý Gia Viên hỏi mình biết các bạn ở đâu không, mình đã nói. Anh ấy không biết đường, mình liền dẫn anh ấy đi, trên đường buồn chán, bọn mình liền tán gẫu một chút, bạn quả thực không biết sở thích của bọn mình cực kỳ phù hợp đó! Anh ấy dáng dấp đẹp, cười rộ lên cũng đẹp mắt, mình có lý do gì không vui sao?

Triệu Gia Ánh tự hỏi tự trả lời:

- Không có nha!

- Hôm qua anh ta đã tới rồi sao?

- Ừ, đã tới, hình như có việc bận, lại đi.

Vẻ mặt Triệu Gia Ánh thẹn thùng.

Giang Tiêu Nhiên liếc cô ấy một cái: 

- Thích thì chủ động đi!

- Không có cơ hội mà! Có cơ hội thì mình đã chủ động từ lâu rồi! Cho nên mình mới muốn bạn ở cùng Cố Dư Lâm nhiều một chút, có thể tạo thêm cơ hội cho mình ~.

Triệu Gia Ánh uốn éo tới lui.

Thiếu nữ nào không mộng mơ.

Nhất là ở lứa tuổi mười sáu này.

Triệu Gia Ánh mơ mộng và Giang Tiêu Nhiên trở về xe buýt.

Cố Dư Lâm và Lý Gia Viên đi mua nước phía sau, lên trễ một chút.

Giang Tiêu Nhiên vừa ngồi, lại thấy vạt áo của Cố Dư Lâm đập vào mắt, sợ anh lại không nhìn thấy mình, lập tức phất tay nói:

- Chỗ này!

Lúc này mới thấy Lý Gia Viên ở phía sau.

… Đây có gọi là tranh thủ tình cảm không?

Giang Tiêu Nhiên lại rụt trở về, lòng lặng lẽ tự trách, có phải đã quá rõ ràng hay không…

Cố Dư Lâm đi tới, nhàn nhạt nhìn cô một cái, chỉ vị trí sau lưng, nói với Lý Gia Viên:

- Mày ngồi đây đi!

Nói xong thì cào cào tóc, ngồi bên cạnh Giang Tiêu Nhiên. Cô cảm giác đệm ghế bên cạnh lún xuống, sau đó một chai nước được đưa tới.

Cô đỏ bừng cả mặt vặn nắp chai nước, mở nửa ngày vẫn không ra, trong lòng quả thực vội muốn gào thét, lại muốn người ta giúp mày mở nắp nữa à?

… Giằng co, tay Cố Dư Lâm lại đưa tới:

- Để mình!

Lời Cố Dư Lâm vừa mới nói ra khỏi miệng, nắp chai rốt cục mở ra.

- … Mở ra rồi.

Cô không biết nên tỏ thái độ gì, chỉ là đưa nắp chai trong tay cho anh xem.

Một lần nữa anh lui về chỗ ngồi, mỉm cười nhìn cô một cái, bình luận:

- Ừ, rất lợi hại!

Tại sao lại giống như cố ý nói ngược lại?

Giang Tiêu Nhiên nhìn qua lòng bàn tay đỏ bừng của mình, uống ừng ực mấy ngụm nước, lúc này mới bình phục lại tâm tình.

Lý Gia Viên làm sao biết cô? Cố Dư Lâm từng nhắc qua sao?

Đang ngây người, Triệu Gia Ánh đưa tay từ phía sau tới, giơ điện thoại ra, ý nhắc nhở:

- Có tin tức trọng đại nha!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  

Cố Dư Lâm: Không tính là tranh thủ tình cảm đâu, vì bạn là duy nhất.

Vở kịch nhỏ:

Có tin đồn khi nói những lời này “Khi tôi uống thuốc nhận được một tin nhắn rất hot” có thể kiểm tra đối phương có thật lòng quan tâm bạn hay không.

Nếu như quan tâm bạn, sẽ hỏi vì sao bạn uống thuốc, không quan tâm sẽ hỏi tin nhắn gì.

Giang Tiêu Nhiên hợp tác cùng Lý Gia Viên kiểm tra thử.

Lý Gia Viên: 

- Cố Dư Lâm, sáng nay lúc tao uống thuốc nhận được một tin nhắn mới.

Cố Dư Lâm đang viết bài, không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi:

- Sao?

Lý Gia Viên: 

- Tao nói… sáng nay tao uống thuốc… nhận được một tin nhắn mới!

Cố Dư Lâm gật đầu:

- Ừ, tin nhắn gì?

Lý Gia Viên: 

- … Tao nói sáng nay tao uống thuốc…

Cố Dư Lâm dừng bút, không kiên nhẫn thúc giục:

- Tao biết rồi, tao đang hỏi tin nhắn gì. Nói mau!

Lý Gia Viên ủ rũ:

- Được rồi, mình nhận được tin của Giang Tiêu Nhiên, cô ấy nói lúc cô ấy dán băng cá nhân thì biết được một tin tức làm người khác khiếp sợ.

Cố Dư Lâm không đợi nói xong, lập tức cắt lời, đặt bút xuống, hướng nhìn Giang Tiêu Nhiên:

- Bạn gửi tin nhắn cho cậu ta? Sao bạn có số của cậu ấy? Nhắn tin làm gì?

Giang Tiêu Nhiên bịa chuyện:

- Vì sáng sớm, lúc dán băng cá nhân…

Cố Dư Lâm cắt lời lần nữa:

- Dán băng cá nhân? Bạn bị sao? Cho mình xem chỗ bị thương đi!

Giang Tiêu Nhiên:

- Lúc mình dáng băng cá nhân thấy được một tin tức rất lợi hại… Bạn không tò mò tin tức gì sao?

Cố Dư Lâm cầm lấy tay cô kiểm tra vết thương:

- Không tò mò, về sau bị thương không cần nói cho Lý Gia Viên, đầu tiên phải nói cho mình biết, biết không?

Giang Tiêu Nhiên:

- Ừm.

Cố Dư Lâm phát hiện không có vết thương, thở phào nhẹ nhõm, giờ mới phản ứng lại:

- À, Lý Gia Viên uống thuốc gì? Chữa não tàn sao?

Lý Gia Viên: 

- Ha ha, cắt đứt tình nghĩa đi! Chúng ta tuyệt giao rồi!

# Lý Gia Viên bị đả kích muốn nhảy lầu #

Lý Gia Viên quyết định đến chỗ Triệu Gia Ánh tìm kiếm sự thoải mái.

Lý Gia Viên:

- Gia Ánh, sáng nay lúc mình uống thuốc…

Triệu Gia Ánh:

- Uống thuốc? Bạn bị bệnh gì?

Lý Gia Viên: Quả nhiên chỉ có bạn quan tâm mình…

Triệu Gia Ánh: Thực ra không phải, tối qua mình có xem tiết mục kia trên tivi… Đã biết câu trả lời tiêu chuẩn rồi. Câu trả lời này bạn thấy hài lòng không? Thấy ấm áp không?

Lý Gia Viên: 

- …

# Càng muốn nhảy lầu là chuyện gì xảy ra #

# Gặp phải mẹ ruột chỉ thích nam chính thật là đau lòng mà#

# Không phải cặp đôi chính thì sẽ bị người sao? #

# Đúng vậy, đáng đời! #

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lý Gia Viên đau khổ không quá ba giây.

Thực ra đối với cặp đôi phụ này không có ngược, rất thuận lợi, rất ngọt nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.