Cô vừa mới rời giường không bao lâu, còn chưa đắp chăn, đang chuẩn bị chờ chút đi ngủ trưa luôn.
Cúp điện thoại, nghĩ là anh đi lên cần 5 phút đồng hồ, Giang Tiêu Nhiên lập tức bắt đầu nhanh như điên dọn dẹp bàn ghế.
Đem cây bút cuối cùng bỏ vào hộp bút, điện thoại vang lên.
Giang Tiêu Nhiên hoảng loạn, nhìn kỹ, là điện thoại của Cố Dư Lâm.
Nhận điện thoại.
- Anh đến rồi.
Cô vừa nói chuyện vừa đi đến mở cửa:
- Sao không nhấn chuông?
Hỏi xong, cửa vừa vặn mở ra, Cố Dư Lâm vẫn ung dung đứng bên ngoài, nói:
- Làm chuyện bí mật sao có thể quang minh chính đại như thế, còn nhấn chuông cửa à?
Lúc anh nói chuyện, từng tầng sương mù lạnh lẽo thả ra không khí.
Cô ngắt lời:
- Lại thần bí rồi!
Vào phòng, Cố Dư Lâm dậm chân:
- Anh có cần thay dép không?
???
???
Không còn ý thức bí mật nữa à đại ca?
Giang Tiêu Nhiên trả lời:
- Nếu thay dép xong mà cha mẹ em đột nhiên trở về, không phải sẽ để lại chứng cứ sao? Nhỡ như họ về thật, anh mang giày của anh sẽ dễ chạy hơn.
Anh cười:
- Em thật có kinh nghiệm.
- Cảm ơn đã quá khen!
Cô đi rót cho anh ly nước, vừa quay đầu lại đã không thấy anh đâu.
Giang Tiêu Nhiên bưng nước đi đến nhìn thoáng qua phòng mình, quả nhiên, anh đã ngồi trên giường cô rồi.
Cô đưa nước cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-truoc-khi-than-tuong-noi-tieng/2316770/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.