Trần Hạ Sinh không biết vì sao Thẩm Thiên Úc lại tự trách bản thân. Anh vươn người hôn lên xương quai xanh Hoa nhi. Thẩm Thiên Úc mất tự nhiên né ra phía sau, nhưng không gian quá nhỏ chỉ nhích một chút đầu đã đụng phải trần nhà.
Trần Hạ Sinh vội vàng kéo đến cạnh mình. Hai người dính vào nhau, mùa hè oi bức, hai người lại đang làm chuyện này, trên người có không ít mồ hôi, ôm nhau sẽ cảm thấy khó chịu nhưng không ai muốn buông ra.
Trong bóng đêm, Trần Hạ Sinh nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thiên Úc, thì thầm: “Hoa Nhi, anh không biết vì sao em lại nói như thế. Anh thấy rất lạ, bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc, hắn nhìn Trần Hạ Sinh, cố gắng đè ép hơi thở.
Trần Hạ Sinh nói: “Em không ích kỷ, chỉ là em đang băn khoăn. Anh không giống em, nếu em nói ra, chẳng phải sẽ chọc giận mẹ em sao?”
Trần Hạ Sinh đè lưng Thẩm Thiên Úc xuống, để hắn cúi người sát vào mình, khi cảm thấy Thẩm Thiên Úc không còn căng thẳng nữa, anh mới thả tay ra: “… Anh muốn em.”
“Em biết.” Tay Thẩm Thiên Úc đặt trên người Trần Hạ Sinh, dọc theo sóng lưng chạm đến lưng quần của anh, thử tiến vào trong, nhẹ giọng hỏi “Được chứ?”
Trần Hạ Sinh vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng giãy ra: “Khoan, anh chưa chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Rửa…” Trần Hạ Sinh hạ giọng, thì thầm bên tai Thẩm Thiên Úc “Giống như súc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-nong-gia/3276264/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.