Tạ Lam Sơn rời đi chưa bao lâu, thì đúng như ông đoán, Ôn Ngọc kia, quả nhiên lại kiếm chuyện với Triển Hà.
Thấy Triển Hà ngồi nhìn Tiết Phong, một dạng chăm sóc cho anh, Ôn Ngọc tức muốn nổ cả mắt.
Đám người Tạ Lam Sơn và A Cửu, A Tham vừa rời đi, cô ta liền lao tới, giật vỉ thuốc khỏi tay Triển Hà.
"Còn mày nữa, con khốn không biết xấu hổ, sao chưa cút đi luôn."
Triển Hà bị giật lấy vỉ thuốc. Cô khẽ nhíu mày một cái, vẫn không nói tiếng nào, lấy khăn nóng bên cạnh, lau mặt cho Tiết Phong. Hành động này của cô, trực tiếp làm điên máu Ôn Ngọc.
Cô ta gào lên.." Con chó này, mày điếc hay gì, cút ngay khỏi phòng anh Phong." Vừa hét cô ta vừa sẵn chậu nước ngay đó tạt luôn lên người Triển Hà..
Triển Hà bị đánh bốn bạt tai, bị tạt nước, bị mắng chửi thậm tệ. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, không đánh lại, không ra tay, cô bình tĩnh mà nhìn Ôn Ngọc, cái nhìn của cô quả là đáng sợ.
Bất giác cô ta câm miệng không dám nói, không dám hét nữa..trong lòng, cảm giác sợ hãi dấy lên, cô ta cảm thấy người phụ nữ mang tên Triển Hà này có cái gì đó rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn là khi cô ta nhìn thấy Tiết Phong nổi giận.
Đúng nha,
Ôn Ngọc này thực không biết sợ chết mà, nếu như không phải câu nói khi nãy của Tạ Lam Sơn, nói cô ả chính là người mà Tiết Phong coi trọng thì cái miệng của cô ả thực đã bị Triển Hà bóp nát rồi.
Cô vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/1474628/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.