Một tháng sau.
Bệnh Viện Thanh Hải.
Lục Thiên Trình cuối cùng cũng được xuất viện. Quả nhiên như bác sĩ nói. Chân trái của cậu nhóc không đi lại được bình thường như chân phải. Một bên buộc phải dùng nạng nhỏ mới có thể đứng vững.
Tử Thiên và Mạc Hân đón con trai ra viện. Nhìn bộ dạng của con trai, cả hai không khỏi xót xa trong lòng. Chỉ sợ rằng tương lai, nó sẽ cảm thấy tự ti.
Nam Cung Tuấn và Thượng Mỹ Ly cùng tiễn một nhà ba người ra ngoài cổng bệnh viện.
Không, là một nhà năm người mới đúng, vì Mạc Hân với cái bụng bảy tháng là cặp song thai hai gái vượt mặt của cô nữa kia mà.
"Chị Hân, chừng nào mới sanh nha, trông nặng nề lắm rồi này." Mỹ Ly đưa tay vuốt nhẹ cái bụng bầu của Mạc Hân mà nói.
Mạc Hân cười toe toét, " chắc là cuối năm á."
Cậu nhóc Thiên Trình lúc này đã được Tử Thiên ôm lên, vì nhìn bộ dạng của con, anh xót đứt ruột.
Cậu nhóc non nớt gọi Nam Cung Tuấn. " Chú Tuấn, tạm biệt chú, khi nào rảnh, chú và cô Mỹ Ly đến nhà con chơi nhé."
Nam Cung Tuấn nở một nụ cười. " Được, tạm biệt Trình Trình, nhớ phải luôn vui vẻ, lạc quan nhé cậu nhóc."
"Vâng ạ." Thiên Trình gật đầu. Tử Thiên cũng gật đầu, rồi bế con trai mình đi ra xe. Mạc Hân cũng vẫy tay tạm biệt rồi đi theo hai cha con.
Bầu trời hôm nay, trong xanh đến kì lạ, thật đẹp.
Nam Cung Tuấn nhìn vợ, anh khẽ thì thầm vào tai cô.." Mỹ Ly à, mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/1474614/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.