“Sao về rồi em không nghỉ ngơi, còn chạy ra vườn làm gì?”
Triệu Thần Huân trìu mến vén lọn tóc nghịch ngợm đang bay bay theo cơn gió của cô, khẽ hỏi.
Mục Hy cười giơ giỏ hoa lên cho anh xem, nói:
“Em đi hái hoa, anh trồng nhiều như thế để không thì phí lắm.”
Triệu Thần Huân mỉm cười ánh mắt hiện lên sự vui vẻ anh đang muốn nói gì đó thì di động khẽ reo lên, Mục Hy thấy thế cũng không tiếp tục bám lấy anh nữa cô chu môi đẩy anh ra rồi xoay người đi đến cái bàn cách đó không xa.
Triệu Thần Huân tiếc nuối thả cái eo nhỏ của cô ra, nhìn cái tên trên di động sắc mặt anh thoáng trầm xuống.
“Tôi nghe.”
Lạc Cẩn Du đầu dây bên kia lười biếng nói:
“Mau lết cái thân của cậu đến cho tôi, nếu không tôi giết thằng cháu của cậu thay cậu cũng được, nhỉ!”
Triệu Thần Huân nhếch khoé môi lạnh nhạt hỏi:
“Bắt được người rồi?”
“Ừ, tôi đang đến chỗ hẹn cậu mau lết tới nhanh đi!”
“Đã biết.”
Cúp máy ánh mắt Triệu Thần Huân đã tối tăm mười phần, ngay từ đầu anh tước đi tất cả những thứ như tiền tài và quyền lực mà Triệu Hoành coi trọng nhất, sau đó kiên nhẫn giăng bẫy tóm gọn Tần Tịch Vân để lôi hắn ta ra khỏi vòng bảo vệ của pháp luật dồn hắn ta vào đường cùng.
Anh cố tình thả cho hắn một con đường trốn chạy là bởi vì mục đích hiện tại đây, tính mạng của hắn anh muốn chắc rồi.
Âm thầm hít sâu một hơi Triệu Thần Huân chậm rãi đi đến chỗ Mục Hy, nhưng anh không biết trên di động của Mục Hy cũng đồng thời xuất hiện một tin nhắn.
Nụ cười trên môi cô dần tắt ngúm một tia lạnh lẽo tràn ra từ đáy mắt, cô xoay người chạm phải ánh mắt Triệu Thần Huân đang đứng phía sau.
“Thần Huân, anh đi cùng em đến một nơi.”
“Anh phải đi.”
Hai người đồng thanh lên tiếng khiến cả hai nhất thời kinh ngạc mà nhìn nhau chăm chú, Triệu Thần Huân nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô anh lên tiếng hỏi trước.
“Em muốn anh đi đâu cùng em?”
Mục Hy như cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó, cô giơ di động lên để anh nhìn thấy tin nhắn kia.
“Đường số 13, kho hàng số 6.”
Triệu Thần Huân nheo mắt hiếm khi tức giận mà lớn tiếng với cô.
“Hy Hy, anh đã nói em không cần nhúng tay vào những chuyện này rồi mà!”
Địa chỉ kia trùng khớp với địa chỉ mà Lạc Cẩn Du gửi cho anh và nơi đó là một trong những cứ điểm của Độc Nhãn, ông trùm xã hội đen ở thành Bắc.
Chỉ cần nghĩ cô lén anh dính đến kẻ nguy hiểm như Độc Nhãn thì Triệu Thần Huân đã không nhịn được tức đến thở không ra hơi.
Mục Hy nhìn anh tức giận cô chỉ nhẹ mỉm cười, vươn tay cầm một đoá hoa hồng lên ngắm nhìn chậm rãi nói:
“Ông xã, anh biết không? Một đoá hoa hồng cho dù có được nuôi dưỡng trong nhà kính thì trên người nó vẫn sẽ mọc đầy gai nhọn, vì đây vốn là dáng vẻ thật sự của nó. Và em cũng như thế, cho dù có được anh và gia đình yêu thương bảo vệ thì em vẫn sẽ trở nên gai góc khi có người dám động đến anh và gia đình.”
Cô ngước mắt mị nhãn như tơ mà đưa đoá hoa hồng qua, tiếp tục nói:
“Em là đoá hoa gai góc sẽ dùng gai nhọn trên người mình đâm chết kẻ thù, vậy thì anh có còn chấp nhận đoá hoa này không?”
Bản tính của cô qua hai đời đều mang theo gai góc và bướng bỉnh, nhưng chỉ vì ở bên anh muốn được làm một chú chim bé nhỏ nấp dưới đôi cánh của anh nên cô luôn che đi hết thảy gai nhọn trên người mình.
Triệu Thần Huân hơi thở phập phồng qua một lúc lâu sau cũng dần ổn định lại, không biết có phải vì hai từ ông xã của cô hay là do những lời cô nói, khiến cơn giận trong lòng anh dần vụt tắt đi.
Anh vươn tay ôm lấy cả người và hoa vào lòng, ba phần bất lực bảy phần như ba nói:
“Chỉ cần là em thì cho dù là thế nào anh cũng chấp nhận được.”
Mục Hy cong cong khoé môi cười rạng rỡ nhướng mày đưa đoá hoa lên mũi anh.
Ở một nhà kho ẩm mốc Triệu Hoành cả người nhếch nhác chật vật mang theo Trần Lẫm cũng không khá khẩm hơn là bao chạy đến trước mặt Độc Nhãn.
“Đại ca, anh cứu em lần này đi! Chỉ cần đi qua biên giới thì em mới thoát được sự truy lùng của cảnh sát.”
Triệu Hoành nào còn dáng vẻ huênh hoang cao ngạo như trước, giờ đây quần áo bẩn thỉu tóc tai rối bời, hèn mọn mà cầu xin sự giúp đỡ của Độc Nhãn.
Chỉ thấy Độc Nhãn rút ra điếu xì gà châm lên hút một ngụm lạnh nhạt nói:
“Cậu gấp cái gì? Anh đây không phải chờ người đến để giúp đưa cậu đi sao?”
Triệu Hoành nghe thế thì mừng rỡ như điên, bây giờ hắn ta một xu dính túi cũng không có, lệnh truy nã thì được treo tên toàn quốc bị truy lùng như một con chó.
Chỉ cần hắn ta có thể qua biên giới đem theo lô hàng kia… Còn ngại gì mà không thể đông sơn tái khởi quay về giết chết Triệu Thần Huân.
Đúng lúc hắn ta đang hưng phấn nghĩ như thế thì bỗng có một chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi lái tới theo sau còn có hai chiếc xe chở theo hơn mười tên áo đen khí thế lạnh lẽo bước xuống.
Độc Nhãn ngước mắt nhìn qua rồi nhàn nhạt hạ tầm mắt xuống, chỉ có mỗi Triệu Hoành là chăm chú nhìn người trên chiếc Mercedes Benz được thuộc hạ mở cửa mời xuống.
“Ây dô, Triệu tổng đó à? Vờn như chó lâu như thế cậu còn ổn không?”
Lạc Cẩn Du vừa nhàn nhã bước xuống xe đã bắt đầu khẩu nghiệp, khoé mắt đuôi mày lại cười tươi như hoa trong cực kỳ chướng mắt.
“Là mày!”
Triệu Hoành nhìn thấy anh liền hoảng hốt sờ bên hông muốn lấy súng ra lại sực nhớ lúc vào đây đã bị thuộc hạ Độc Nhãn lấy đi mất rồi.
Hắn ta gấp gáp muốn điên hét lên:
“Các người còn không mau nổ súng giết chết nó, nhanh lên!”
Nhưng tất cả mọi người đều im lặng không nhúc nhích chỉ có hắn ta như thằng hề la lói om sòm, Lạc Cẩn Du nhìn mà bật cười ha hả nói với Độc Nhãn.
“Lão Nhãn, người mà anh coi trọng chỉ có thế thôi à?”
Độc Nhãn dùng con mắt còn lại liếc Lạc Cẩn Du nhưng gã vẫn không nói lời nào, lúc này Triệu Hoành có ngu hơn nữa cũng biết mình bị chơi rồi, hắn ta điên tiết gầm lên với Độc Nhãn.
“Anh bán đứng tôi! Tôi bán mạng cho anh mà anh lại bán đứng tôi!”
Độc Nhãn chậm rãi nhả ra một làng khói thuốc, hắn ta cười khẽ một tiếng đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Triệu Hoành.
“Mày nói sai rồi, thằng chó! Là mày phản bội tao trước.”
Gã ta gầm lên vứt điếu xì gà trên tay đi nhanh như cắt đạp cho Triệu Hoành một cú ngã lăn ra đất, lập tức có thuộc hạ tiến lên chế trụ Triệu Hoành quỳ rạp dưới đất, Trần Lẫm đi cùng hắn ta cũng bị khống chế nốt.
Lạc Cẩn Du nhìn màn này thì khẽ đưa tay sờ sờ mũi, làm anh cứ có cảm giác đứng nhìn nhà người ta xào xáo vậy. Còn tên chết tiệt Triệu Thần Huân kia bao giờ mới đến đây?
Như nghe thấy tiếng lòng không muốn làm bà tám của Lạc Cẩn Du, một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, Độc Nhãn dừng cước chân đạp Triệu Hoành nhìn qua, mà Triệu Hoành cũng đã sớm chết lặng vì hắn ta biết rõ là ai đến.
Chỉ thấy Triệu Thần Huân một thân tây trang màu đen xuống xe trước sau đó anh giơ tay đỡ Mục Hy bước xuống làn váy đỏ nổi bần bật giữa không gian ngột ngạt này, một đen một đỏ vừa chói mắt vừa hợp nhau đến lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]