Lạc Cẩn Du nhìn thấy Triệu Thần Huân vậy mà mang theo Mục Hy thì không khỏi trợn mắt nói:
“Cậu hết thương vợ mình rồi à? Chỗ máu tanh thế này còn dẫn theo!”
Triệu Thần Huân trực tiếp ngó lơ anh, từ lúc xuống xe bàn tay to lớn của anh chưa từng rời khỏi eo Mục Hy.
Độc Nhãn dời tầm mắt qua không hề nhìn Triệu Thần Huân mà gã nhìn về phía Mục Hy mi mục như vẻ lạnh lùng cao quý đứng bên cạnh, bỗng gã bật cười thật to như kẻ điên.
“Tôi tò mò mãi một người phụ nữ thế nào mới có đủ thủ đoạn dồn cánh tay phải đắc lực của tôi vào chỗ chết, thì ra lại là một mỹ nhân tuyệt sắc thế này hahaha…”
Mục Hy nhấc mắt nhìn qua Độc Nhãn, tay cô lại đang âm thầm vỗ về tay Triệu Thần Huân sắp kéo cô vào lòng anh, cô nhếch môi cười nói:
“Hạnh ngộ Độc Nhãn ca.”
Độc Nhãn cũng cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, gã ta đạp Triệu Hoành thêm một cú nữa mới xoay người đối diện với Mục Hy.
“Hạnh ngộ cô Mục… à bây giờ nên gọi là bà Triệu chứ nhỉ?”
Gã nhìn về Triệu Thần Huân rồi khẽ gật đầu nhẹ, lần này gã ta kiếm không ít hời từ tay Triệu Thần Huân với điều kiện là giao Triệu Hoành cho anh bây giờ coi như hoàn thành giao kèo.
Nhưng còn giao kèo giữa gã và Mục Hy vẫn chưa có xong đâu, gã cười cười tiếp tục nói:
“Không kéo dài thời gian làm gì nữa, người tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-anh/2538928/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.