Người Thẩm gia tiễn đoàn người Thẩm Thanh đến bến tàu.
Đường Kiều dẫn đầu lên thuyền, Thẩm Thu Thiền cười khanh khách kéo tay Đường Kiều không buông, mềm yếu nói: "Đường Kiều, đợi sau này chị đến Thượng Hải sẽ tìm em chơi nha." Dáng vẻ thân thiết này, một chút cũng không nhìn ra có ý đồ xấu.
Đường Kiều cười như không cười nhìn Thẩm Thu Thiền, nói: "Được nha!"
Cô ý vị thâm trường nói: "Hôm trước chị Thu Thiền nhiệt tình muốn dẫn em ra ngoài chơi như vậy, phần tâm ý này em nhất định ghi nhớ. Tương lai chỉ cần có cơ hội, em sẽ báo đáp chị thật tốt."
Nụ cười này của Đường Kiều làm Thẩm Thu Thiền đề cao cảnh giác. Không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy lời nói của Đường Kiều có ẩn ý. Chẳng lẽ Đường Kiều đã biết cái gì? Có tật giật mình, Thẩm Thu Thiền lập tức cảm thấy ánh mắt Đường Kiều trở lên sắc bén hơn bình thường, càng nghĩ càng có khả năng.
Thẩm Thu Thiền hít một hơi thật sau, nhẹ giọng cười xấu hổ: "Ha ha, ha ha."
Đường Kiều cũng không muốn nói nhiều, xoay người dẫn đầu lên thuyền.
Cô không vào trong ngồi mà đứng trên boong tàu, thuyền chậm rãi nhổ leo rời khỏi bến.
Đường Kiều nhìn đám người trên bờ biển dần dần biến thành từng đốm đen, cô dựa vào lan can, không nhúc nhích.
Thẩm Thanh đi đến bên người Đường Kiều, bật lửa châm một điếu thuốc. Ông cũng dựa vào lan can, bình tĩnh nói: "Tối hôm qua, trong phòng cháu có người."
Đường Kiều gật đầu, mỉm cười, nói: "Cháu biết không thể gạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057472/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.