Giáo sư Dương cầm gói quà, khách khí nói: "Không biết hôm nay đến chơi có phải đã quấy rầy mọi người không? Tu Ngôn nói mọi người đều ở nhà, cho nên hai cha con tôi không mời tự đến."
Nhờ phúc của Đường Chí Dong, ấn tượng của Thẩm Thanh đối với đám người đọc sách chẳng tốt đẹp gì. Ông luôn cảm thấy bọn họ đều dối trá, nên thái độ cũng chỉ nhàn nhạt.
Nhưng Thẩm Liên Y lại lịch sự hơn nhiều, bà cười nói: "Cảm ơn giáo sư Dương. Ngài không cần khách khí. Kỳ thực tôi rất thích Tu Ngôn, đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện."
Nói đến đây, Thẩm Liên Y liền vỗ đầu: "Xem tôi này."
Bà đứng dậy lấy một hồng bao đưa cho Dương Tu Ngôn: "Nào, Tu Ngôn, cầm đi."
Dương Tu Ngôn ngây ra một lúc, lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Liên Y, có chút do dự.
Thẩm Liên Y nói: "Cầm đi, làm gì có đứa trẻ nào năm mới không có hồng bao a?"
Bà quay đầu chỉ chỉ con gái nhà mình: "Chị Đường của cháu lớn như vậy mà sáng sớm đã đòi người ta rồi đó."
Giáo sư Dương có chút xấu hổ, ông không chuẩn bị a.
Đường Kiều thấy dáng vẻ này của giáo sư Dương, liền vẫy tay với Dương Tu Ngôn, nói: "Đi nào, chị dẫn em lên tầng chơi."
Đường Kiều rời đi giúp giáo sư Dương bớt xấu hổ.
Dương Tu Ngôn cầm hồng bao vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Chị Đường, em muốn nói cho chị một bí mật."
Đường Kiều ừ một tiếng, hỏi: "Bí mật gì a?"
Dương Tu Ngôn dừng bước chân, nghiêm túc nói: "Đây là hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057460/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.