Mùng một đầu năm, Đường Kiều cũng không ở lại Cố gia quá lâu, dù sao người ta còn phải tiếp khách.
Một lát sau cô liền đứng dậy ra về. Cố Đình Quân đưa cô đến cửa, nhìn Đường Kiều chạy nhanh vào nhà, mới mỉm cười xoay người rời đi.
Lúc cô trở về, khách khứa trong nhà đã đi rồi, nhưng lại có một vị khách bất ngờ đang ngồi trong phòng khách. Đường Kiều dừng một chút, mỉm cười: "Cha, sao người lại tới đây?"
Đường Chí Dong cảm thấy lời này có gì đó sai sai, chẳng lẽ ông ta không thể tới sao? Làm con gái, năm mới không đến chúc tết không còn chưa tính, bây giờ lại dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ông ta sao?
Đường Chí Dong nói: "Cha không thể đến sao?"
Tâm trạng Đường Kiều rất tốt, cũng không muốn chấp nhặt với ông ta, cô nói: "Cha, tân niên đại cát, chúc mừng phát tài!"
Nói xong liền vươn đôi tay nhỏ bé ra, thứ nên được nhận vẫn cứ nhận nha!
Đường Chí Dong mím mím miệng, lấy một cái hồng bao ra, chỉ là biểu cảm có chút khó chịu. Đường Kiều không thèm quan tâm, trực tiếp nhận lấy, cười khanh khách: "Cảm ơn cha."
Tuy rằng cô không thiếu chút tiền này của Đường Chí Dong, nhưng Đường Kiều không muốn khách khí a.
Đường Chí Dong thấy cô cất hồng bao, hít một hơi thật sâu, nói: "Y Y, con đi với cha một lát."
Đường Kiều a một tiếng, nhìn về phía Đường Chí Dong, mỉm cười, chậm rãi nói: "Cha, ngài có ý gì a? Sao vậy? Hồng bao này của ngài là muốn mua con?"
Cô lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057459/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.