Đường Kiều vừa ra khỏi toilet liền nhìn thấy Hồ Nghệ Từ đứng trước bồn rửa tay lau mặt, hình như đã khóc, đôi mắt hơi đỏ. Lúc này giống như vì không mang theo đồ trang điểm nên cả người mờ mịt vô thố.
Hồ Nghệ Từ nhìn thấy Đường Kiều, có chút xấu hổ, muốn xoay người đi ra ngoài.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Cô cứ đi ra ngoài như vậy, ai cũng sẽ biết cô đã khóc."
Hồ Nghệ Từ nghe vậy liền dừng bước, đứng yên ở đó cắn môi, nói: "Tôi, tôi.. Cô đừng nói được không?"
Đường Kiều tựa vào tường, hỏi: "Tất nhiên tôi sẽ không nói, chuyện này có liên quan gì đến tôi. Nhưng mà Hồ tỷ tỷ, chị tội gì phải thế? Kỳ thực trong lòng chị hiểu rõ mà, đúng không?"
Kỳ Bát gia đối với Hồ Nghệ Từ hiển nhiên không còn quan tâm để bụng như trước kia. Đường Kiều không biết nguyên nhân của sự thay đổi này là gì, lâu rồi nên chán? Hay là.. Ngủ được rồi nên chán? Cô không muốn phỏng đoán nhiều, nhưng cô tin tưởng Hồ Nghệ Từ đã nhìn thấu.
Nhìn sắc mặt trắng mặt của Hồ Nghệ Từ, Đường Kiều nói: "Quên đi, tôi đi mượn cho cô chút phấn."
Vừa nói xong, đang muốn bước đi liền nhìn thấy Viên Phỉ Phỉ tiến vào, cô dứt khoát hỏi: "Làm phiền một chút, đồ trang điểm của cô có thể cho cô ấy mượn chút không?"
Viên Phỉ Phỉ chống lại tầm mắt của Hồ Nghệ Từ, hai người lập tức quay mặt đi.
Hồ Nghệ Từ quyết đoán: "Tôi không cần đồ của cô ta."
Viên Phỉ Phỉ cười nhạo, nói: "Đường tiểu thư, cô xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057455/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.