Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận đang thất thần, hắn đưa tay quơ qua quơ lại: “Anh Cận…”
Tào Cận đảo mắt liếc Lưu Diệp Minh một cái, táng lên cái tay trước mặt: “Làm gì thế?”
Lưu Diệp Minh thấy Tào Cận hoàn hồn mới thở phào: “Ây, em còn tưởng hồn anh xuất ra chưa quay về nữa chứ. Sao cứ như người mất hồn vậy?”
Tào Cận thở dài chán nản, nằm vật vờ ra bàn: “Chán thôi. Mà bây giờ còn chưa tới giờ họp, em kêu anh đến sớm như vậy làm gì chứ?”
Lưu Diệp Minh nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới hạ thấp giọng nói: “Cái đó, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tào Cận: “Chuyện gì?”
Lưu Diệp Minh: “Anh còn nhớ Tạ Trình không?”
Tào Cận gật gật đầu, Lưu Diệp Minh thì thầm vào tai Tào Cận. Sắc mặt cậu ta trợn tròn kinh ngạc, nhìn qua Lưu Diệp Minh như muốn khẳng định những gì mình nghe được. Lưu Diệp Minh hiểu ý gật đầu khẳng định.
Tào Cận: “Nếu là như vậy, chuyện này không nên để lâu.”
Lúc này từ bên ngoài xuất hiện thêm nhiều người rục rịch đi vào. Trần Đình Y và Chí Vân vào sau cùng, ánh mắt Chí Vân dừng trên người Tào Cận, Tào Cận thấy vậy vội cuối đầu nhìn vào tài liệu trên bàn. Lưu Diệp Minh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Lưu Diệp Minh và thái độ đắc ý của Chí Vân, trong lòng không tránh khỏi vui mừng. Miệng không kìm được mà nhếch lên, một cô gái ngồi đối diện thấy thế thì hỏi: “Thầy Lưu có chuyện gì vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3481675/chuong-101.html