Chương trước
Chương sau

Sáng hôm sau Lưu Diệp Minh tỉnh dậy, thấy bên cạnh đã không còn ai nằm, cả người cũng được tắm rửa thay đồ sạch sẽ. Hắn bất giác bần thần, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Trần Đình Y khi ấy như thành một người khác, vừa động eo, vừa hôn, vừa lập đi lập lại câu hỏi: “Em vẫn muốn rước anh về sao? Chẳng phải anh mới là người từ lâu đã rước được em về nhà sao? Nói anh nghe xem, ai là chồng nào?”

Vấn đề này liên quan đến tôn nghiêm đó, Lưu Diệp Minh thà chết cũng nhận bản thân là chồng. Mãi đến gần sáng, thể lực đã cạn đành buông vũ khí đầu hàng: “Là anh, anh là chồng. Là anh đem xe hoa đến rước em. Tha cho em.”

Lưu Diệp Minh xấu hổ, làm đà điểu cấm đầu vào hay tay. Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng động, Lưu Diệp Minh không rõ vì sao bản thân mình lại trở người nằm xuống, chôn cả thân vào chăn. Lúc định thần lại cũng tự thấy sao mình lại làm vậy. Từ từ kéo chăn ra, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Trần Đình Y.

Trần Đình Y: “Em thấy cơ thể sao rồi, có điểm nào không ổn không?”

Lưu Diệp Minh lần nữa cựa mình ngồi dậy, lúc nãy không để ý, giờ mới cảm nhận được lưng eo đều mỏi nhừ, nhưng khi thấy dáng vẻ một bộ từ trên xuống đều bình thường, còn có phần khỏe khoắn hơn trước của Trần Đình Y, sự tự tôn trong lòng Lưu Diệp Minh càng dâng trào lên. Ho ho vài tiếng đáp: “Em không sao, cả người ngược lại rất thoải mái.”

Trần Đình Y biết Lưu Diệp Minh sỉ diện, thấy vậy lại muốn trêu ghẹo. Y hạ thấp giọng, mờ ám mà tiến lại gần, thủ thỉ vào tai Lưu Diệp Minh: “Vậy… đêm qua giữa chừng em ngất đi. Giờ nếu không có chuyện gì, chúng ta có nên tiếp tục không?”

Lưu Diệp Minh nghe vậy hoảng sợ, cố gượng cười, nhưng nụ cười méo mó khó tả: “Ha ha ha, em thấy chúng ta nên đến công ty nhỉ…”

Trần Đình Y từ từ đưa tay chạm vào eo Lưu Diệp Minh, cách lớp vải vuốt nhẹ một cái: “Không vội.”

Lưu Diệp Minh thấy ánh mắt đầy ý cười, không dục vọng như hồi tối của y, lúc này nhận ra Trần Đình Y trêu mình, trán bắt đầu nổi gân xanh. Dứt khoát đạp y một cái, cao giọng nói: “Anh không sợ chơi đến hư thận à.”

Trần Đình Y bật cười thành tiếng, nắm lấy cổ chân đang có ý định đạp mình: “Em đạp anh ở đâu cũng được, muốn đạp lên người hay mặt, anh đều để cho em đạp.” Ngưng một lúc mới tiếp tục nói: “Nhưng em đạp ở đây, nếu có chuyện gì người thiệt thòi là em đó.”

Lưu Diệp Minh khi nãy bị thẹn nên huơ chân đại, cũng không để ý chân mình sẽ trúng gì. Giờ nhìn thấy chân mình bị y nắm, cách bộ phận gây án hôm qua rất gần, lửa giận càng bùng cháy, lại nghĩ nếu còn tiếp tục, nhất định sẽ bị đối phương trêu đến chết mất.

Lưu Diệp Minh đen mặt, không ngó ngàng đến Trần Đình Y, liền xuống giường đi vào tolet. Nhìn dáng vẻ xấu hổ của bé cưng nhà mình, Trần Đình Y cũng chỉ lắc lắc đầu cười.

Qua vài phút, khi Lưu Diệp Minh trở ra, đập vào mắt là bóng lưng săn chắc cùng bờ vai rộng khỏe. Trần Đình Y đang muốn thay đồ, thì có điện thoại đến, nên không mặc áo mà như vậy bắt máy. Lưu Diệp Minh nhìn tấm lưng trần kia, trên đó có rất nhiều vết cào cáu, có vết còn trầy đến hơn rướm máu. Lưu Diệp Minh nhìn một hồi, lại nhìn xuống hai bàn tay mình. Đến chiều cùng ngày, mười ngón tay thon dài, xinh đẹp của hắn đều được cắt móng ngắn lại.

Trần Đình Y khi quan hệ, vẫn không quên nghĩ đến kế hoạch của Lưu Diệp Minh, nên rất kiềm chế mà không để lại những dấu vết ái muội ở nơi dễ thấy. Y lo sợ cách phóng viên sẽ lại gây bất lợi cho bé cưng của mình. Không ai được phép làm ảnh hưởng đến Lưu Diệp Minh dù chỉ là một chút, cả bản thân y cũng vậy. Trần Đình Y không thể để dục vọng chi phối mà khiến kế hoạch của Lưu Diệp Minh có sơ hở được.

Mặt khác, ở trụ sở công ty Phương Doanh. Nghị Úy đang ngồi đối diện Hạo Kì, lão ta từ hôm qua đến giờ vẫn không giấu được niềm vui sướng khi một phần kế hoạch của mình được hoàn thành. Hạo Kì ánh mắt có hơi phức tạp nhìn Nghị Úy.

Hạo Kì: “Sau khi tôi kí hợp đồng với Hướng Thiên rồi, tôi còn phải làm gì?”

Nghị Úy tuy đã gần 60 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, vẫn có thể nhận ra khi trẻ là một thiếu niên phong lãng. Lão xoa xoa đầu Hạo Kì: “Em làm tốt lắm, thời gian tới ở trong Phương Doanh, nếu có cơ hội, nắm được điểm yếu của Lưu Diệp Minh, em phải nói ngay cho tôi. Mọi chuyện khác, em không cần quan tâm.”

Hạo Kì hơi khán cự, hạ giọng nói nhỏ như đang thỏ thẻ: “Tại sao ngài một mực nhất quyết phải triệt hạ Lưu Diệp Minh đến vậy?”

Nghị Úy hơi cau mày, giọng dỗ dành: “Tôi làm vậy là trải đường cho em. Nếu Lưu Diệp Minh rớt đài, em sẽ trở thành biểu tượng mới của Phương Doanh. Thay thế vị trí của Lưu Diệp Minh trong giới giải trí. Công ty cũng cần em để trở lại thời kì vốn có của nó.”

Hạo Kì không nói gì, chỉ yên lặng nhìn vào mắt người kia, qua một lúc mới hé môi. Giống như đã gom hết tất cả dũng khí từ trước đến đây để hỏi ra một câu hỏi: “Ngài có từng yêu tôi hay từng thật lòng với tôi chút nào không? Không vì bất cứ lí do gì, chỉ đơn thuần là muốn đối tốt với tôi thôi.”

Ánh mắt Nghị Úy khi nghe câu hỏi này, thoáng có phần khó chịu và trốn tránh, nhưng cũng rất nhanh đã trở lại bình thường. Lão lúc này mới nói ra một câu khác không ăn khớp với câu hỏi: “Bao giờ em đến Hướng Thiên?”

Hạo Kì có chút bất mãn, cũng tựa hồ đoán trước được kết quả, chẳng qua là ôm một chút si tâm vọng tưởng mà thôi. Gã nở nụ cười như chưa có chuyện gì: “Ba ngày nữa.”

Lúc này cửa bật mở, một cô gái cả người thanh tú, cao ngạo bước vào. Liếc nhìn Hạo Kì một cái ra vẻ ghét bỏ, xong cũng xem như gã là không khí mà hướng Nghị Úy nói: “Tôi về lại nước M đây, nếu không có chuyện gì, ba đừng kêu tôi về đây nữa, bay qua bay lại, con tôi nó mệt, tôi cũng mệt.”

Hạo Kì rất biết điều mà đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa hộ. Cánh cửa vừa chuẩn bị đóng lại, bên trong truyền ra tiếng quát giận: “Ba đừng tưởng tìm đại một người có gương mặt giống mẹ, là có thể xem như mẹ mà lấp vào khoảng trống tội lỗi của ba. Cái loại như vậy còn lâu mới có thể thay thế được vị trí của mẹ.”

Nghị Úy bất lực, nén cơn giận nói: “Con nói đủ chưa hả.”

Hạo Kì thở dài quay đi. Chuyện như này gã đã quen rồi, nhiều năm như vậy, cũng chỉ là cái bóng của người khác. Nếu… chỉ là nếu như Hạo Kì không nên yêu người không nên yêu… Liệu cuộc sống có tốt hơn bây giờ không? Chỉ là trên đời làm gì có ‘nếu như’.

Gã biết Nghị Úy không thật lòng với mình, cũng biết rõ lão chỉ lợi dụng mình để đạt được mục đích. Nhưng Hạo Kì đã lỡ yêu Nghị Úy rồi, biết phía trước là vực thẳm, cũng cam tâm nhảy xuống, bây giờ cũng chỉ trách bản thân ngu ngốc.

Hạo Kì xoay đầu nhìn cánh cửa phòng cách mình ba mét. Khoảng cách này thật gần, cũng thật xa, gã có lẽ sẽ mãi không thể lại gần được…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.