Màn hình điện tâm đồ có chuyển biến, Trần Đình Y co rút đồng tử nhìn Lưu Diệp Minh, rất nhanh ấn vào chuông báo, kích động gọi: “Diệp Diệp, Diệp Diệp em tỉnh rồi sao? Em mở mắt nhìn anh đi Diệp Diệp.”
Bác sĩ lập túc tiến vào trong, Trần Đình Y bị y tá trưởng đẩy ra ngoài: “Mời người nhà ra ngoài, chúng tôi cần kiểm tra bệnh nhân.”
Trần Đình Y dán chặt mắt qua tấm cửa kính, trái tim treo lơ lững trên không trung tựa hồ đang bị gió thổi lay động. Tất cả mọi người trong đó đứng vây lấy Lưu Diệp Minh, y không thể nhìn thấy được gì cả.
Khoảng 20p sau, đội ngũ bác sĩ đi ra, Trần Đình Y có thể thấy Lưu Diệp Minh, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Bác sĩ: “Đã có tiến triển, ý chí sống của bệnh nhân rất mạnh, rất có khả năng sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
Quả đúng như lời bác sĩ nói, ngày hôm sau khi Trần Đình Y đang dùng tăm bông thấm nước, dậm vào môi Lưu Diệp Minh, hai mắt dưới mí khẽ động nhẹ. Trần Đình Y cứ ngỡ bản thân hoa mắt, mãi đến khi Lưu Diệp Minh từ từ mở mắt ra.
Trần Đình Y vội bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, nắm chặt tay Lưu Diệp Minh, kìm nén sự vui mừng: “Em tỉnh dậy rồi sao? Thấy trong người sao rồi.”
Lưu Diệp Minh ngơ ngác nhìn xung quanh, hai mắt vẫn còn mơ màng, khẽ hé môi mấp máy: “Anh… anh là ai?”
Trần Đình Y cả người chấn động, vai như bị tảng đá khổng lồ đè lên người. Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393551/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.