Sau khi thay ra bộ quần áo khác, Trần Đình Y vẫn đứng ngoài phòng ICU quan sát tình trạng Lưu Diệp Minh. Hết hình chăm chú vào Lưu Diệp Minh, lại nhìn đăm đăm vào điện tâm đồ, chỉ sợ như trước kia, lơ đễnh một chút liền giống như lông vũ rơi, tốc độ rơi rất chậm nhưng lại không thể bắt được. Hiện tại Trần Đình Y đã hiểu được câu “một bàn tay có thể nắm lấy một thứ rất lớn, lớn như cả một lâu đài, nhưng hai bàn tay lại không thể giữ lấy thứ nhỏ, nhỏ như hạt cát.”
Trần Đình Y có mọi thứ, mà người khác ao ước có được. Nhưng hiện tại y chỉ cần thân ảnh nhỏ bé trong kia thôi. Chỉ cần Lưu Diệp Minh tỉnh lại mà thôi.
Trần Đình Y đứng đó hết một ngày một đêm, La Hạnh Tư khuyên thế nào cũng chẳng chịu rời đi: “Mẹ, con sợ em ấy tỉnh dậy không thấy con sẽ không vui.”
La Hạnh Tư cũng chỉ có thể âm thầm mà rơi lệ. Bà từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trần Tinh Tinh và Lưu Diệp Minh. Nhiều lần Trần Đình Y đã nói: “Mẹ có lỗi với hai người họ, yêu thương nhiều một chút cũng không sao. Con cũng sẽ bảo vệ bọn họ.”
Lúc nói ra câu này Trần Đình Y mới bao tuổi chứ. Một thanh niên 19 tuổi, kêu mẹ mình hãy quan tâm người khác, trên đời này có mấy ai như vậy. Chẳng qua là La Hạnh Tư và Trần Đình Hạo đều có phần xem nhẹ sức nặng của Lưu Diệp Minh đối với Trần Đình Y. Hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393550/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.