Nhận thân
“Sau này con đừng có lại tốt bụng thái quá nữa, bên ngoài không thể so với rừng phong, trong nhà có xô xát thế nào cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, bên ngoài đất lạ người quen, mất mạng cũng không ai hay biết.”
Lý Tú Chi hận rèn sắt không thành thép mà chọc vào trán Bình Tố, thấy Lâm Du quay về, mặt nàng đỏ bừng.
Miệng thì nói đã biết, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, nào có nghiêm trọng như nương nói.
Trước hết không nói mọi người đều ở đây, chẳng phải còn có con báo đen to lớn kia sao, thân cận với nha đầu Du như vậy, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Nhưng nàng ta lại không nghĩ, nếu thực sự đối đầu, hai bên đều bị thương, nếu bị thương thật thì phải làm sao? 15. Gãy xương động gân mất trăm ngày, cho dù là dưỡng thương hay vội vã lên đường, đều là một ẩn họa lớn, càng không cần nói, giữa đường nếu xảy ra bất trắc, họ sẽ phải đối mặt với tình cảnh thế nào.
Đúng là được lành vết sẹo thì quên đau.
Đây vẫn là chưa chạm đến chỗ đau.
Nghĩ đến đây, Lâm Du không khỏi có chút chán ghét.
Trải qua kiếp trước kiếp này, Lâm Du luôn có ấn tượng tốt về Bình Tố, chỉ không ngờ, trên đường chạy nạn, người gây ra nhiều rắc rối nhất lại là nàng ta.
Vẫn là kiểu âm thầm, ẩn mình trong bóng tối.
So với đó, ba người nhà họ Thẩm ồn ào náo loạn ngược lại còn khiến Lâm Du có cảm giác tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799057/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.