Phản cốt
Đợi nước sôi thì cho xương cá vào trước, sau đó đổ thịt cá vào, chỉ cần thêm một chút muối cho vừa vị là được.
Nước Hứa Tiêu Nguyệt đã thêm đủ nhiều, đợi ăn hết cá xong, còn có thể dùng canh chua để nhúng rau xanh rau dại mà ăn.
Cá làm xong, tất cả mọi người cầm bát đũa, vì nóng nên đều đứng, đi từ bên này sang bên kia, rồi lại từ bên kia sang bên này.
Bị nóng thì xuýt xoa, ăn thì húp sùm sụp.
"Hít hà ~ Nóng quá."
"Ưm ~ Thịt cá này ngon quá, tươi và mềm."
"Vào miệng là tan chảy."
"Tam tỷ, mỗi ngày tỷ bắt một con cá cho chúng ta ăn được không?"
"Muội ăn mãi không chán."
"Con cá này tự dưng chín."
"Vậy thì phải nói tài nghệ của Đại bá nương và A nương ta thật khéo léo, xứng đáng là độc nhất vô nhị."
Vẻ mặt nhỏ bé của Lâm Tấn cố gắng cân bằng một bát nước, chọc cho mọi người cười ha hả.
Ngay cả cặp song sinh trai gái đang nằm trong xe la tự mình chơi cũng khúc khích cười thành tiếng.
Đang ăn dở, chỉ nghe thấy một tiếng “nghé”, một thứ gì đó bị con nghé húc từ bụi cây rậm rạp mà bật ra.
Nhìn theo hướng tiếng động, hóa ra là một đứa trẻ bảy tám tuổi, quần áo rách rưới, khuôn mặt hốc hác, khóe miệng còn dính thứ chất lỏng đáng ngờ.
“A——”
“Đừng bắt ta, đừng bắt ta.”
“Ta thật sự không cố ý nhìn trộm, là vì mùi hương quá thơm, ta cũng không muốn tới đây đâu.”
Đứa trẻ co rúm mắt lại, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799056/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.