"Lâm Hữu Căn đúng là nhẫn tâm, đó là con gái ruột của hắn, năm mươi lạng mà nói bán là bán."
"Phương Thúy Hoa vì hắn mà làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm, chẳng phải vẫn nói bỏ là bỏ đó sao, huống hồ gì là một đứa con gái chỉ biết nói lời hay mà chưa từng bỏ ra chút gì."
"Chuyện này làm ầm ĩ lên, thật sự mà nói, các ngươi cũng có phần, cứ dồn hết sức bắt nạt mỗi con dê Lâm Hữu Căn này."
"Xì, đừng có đổ vấy lung tung."
"Lâm Hữu Căn, theo ta thấy, ngươi không trả tiền thì phải trả người, bằng không, dù có là Thiên Vương lão tử đến đây ngươi cũng là kẻ lý không thẳng." Nhìn xem vết thương này, sưng mặt sưng mũi, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.
"Cút! Cút hết đi! Chuyện nhà ta đến lượt các ngươi ở đây nói nhảm à?" Lâm Hữu Căn vung cây chổi dưới đất ném thẳng ra ngoài.
Dân làng tản ra, bắt đầu chỉ trích: "Đúng là có lòng tốt mà bị coi như gan lừa."
"Không nghe lời khuyên sớm muộn gì cũng chịu thiệt lớn."
"Cút hết đi."
Ghế đẩu, sọt tre, gậy gộc hỏng đều bị ném ra ngoài, Lâm Hữu Căn "vỡ chum thì thôi", đóng sập cửa lại, cắt đứt mọi ánh mắt tò mò bên ngoài.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì lòng ngươi không rõ sao?" Minh lão gia thật sự nổi giận rồi, nếu không phải vì muốn tìm một người ưng ý có thể chăm sóc con trai ngốc của mình ăn uống vệ sinh, hắn (Minh lão gia) có chịu ra sính lễ cao như vậy sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799025/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.