Dương Quân đặt đồ đạc xuống rồi chào hỏi cụ bà.
Cụ bà nhìn một đống đồ đạc, đương nhiên là mặt mày hớn hở, mặc kệ thế nào cũng phải nể mặt quà tặng chứ.
Lý Tư Vũ biết đã sắp cuối tháng, Dương Quân sốt ruột cần lương thực. Cô từ lâu đã sắp xếp xong ở trong không gian, đợi đến khi lên thị trấn sẽ đưa cho anh ta.
Lúc mọi người dùng cơm, biết Lý Tư Vũ sắp đi, mấy người có ý đồ đều không cam tâm.
Nhưng bọn họ lại nói không lại cụ bà, làm loạn quá khó coi cũng khiến người ngoài chê cười.
Từ trước tới nay nhà họ Lý dù trong nhà có tức nghẹn hay ủy khuất thì đối với bên đều nhất trí một lòng. Cụ bà cũng là người bao che con cái, bình thường trong nhà ai bị khi dễ thì cũng là cụ bà ra mặt chửi bới cho.
Trước khi đi, cụ bà lấy một túi bột mì giao cho Dương Quân, Lý Tư Vũ hốt hoảng giữ bà lại.
"Mẹ, không phải đã nói để lại cho mọi người ăn rồi sao?" Lý Tư Vũ không muốn mang theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh đi.
"Đây là để cho anh rể con mang lên thị trấn đổi chút bột ngô." Cụ bà bị Lý Tư Vũ làm cho giật mình, trong lòng bà lại thấy ấm áp.
Con bé này là sợ người nhà đói, có bà ở đây, ai cũng sẽ không chết đói.
Lý Tư Vũ chần chờ nhìn Dương Quân, thấy anh ta gật đầu mới yên tâm.
Đổi thành bột ngô mịn cũng được, bột ngô trong nhà đều là nguyên hạt ngô đập dập, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-voi-kho-hang/4271872/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.