Cho nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lý Tư Vũ liền lén lút bồi bổ thân thể cho cụ bà.
"Cô... Cô út, đây là..." Lý Thành Nguyệt còn chưa nói hết lời, thì đã nuốt nước miếng.
Cô ta thật sự chưa từng thấy qua thứ thơm như vậy, căn bản không kiềm chế được.
"Sữa bột." Lý Tư Vũ bưng bát lên đi vào trong phòng, để lại Lý Thành Nguyệt đứng nhìn.
Cụ bà nhìn Lý Tư Vũ bưng bát tới, ánh mắt sáng ngời.
"Đây là sữa bột à, cũng là bạn học cho con sao?"
Lý Tư Vũ gật gật đầu, "Đúng vậy, người ta uống không hết nên tặng cho con một gói. ”
"Bạn học này của con thật tốt, Tư Vũ, phải quan hệ tốt với người ta."
Cụ bà cười ha hả nói: "Con gái của mẹ uống một mình nhé, đừng lấy ra cho người khác. ”
Lý Tư Vũ nghe nói như vậy, mặt tươi cười nói, "Mẹ, đây là con pha cho mẹ uống, mấy ngày nay thân thể mẹ không tốt, phải bồi bổ một chút. ”
Cụ bà xua xua tay: "Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, uống thứ này uống phí ra, con uống đi. ”
“Vậy không được, mẹ không uống thì con vứt đi!” Lý Tư Vũ có đầy đồ trong kho để bổ sung dinh dương, căn bản không cần sữa bột này, bảo cô uống?
Còn không bằng để cho cô ăn chút đồ ngon, cô cũng không thích uống sữa, ngọt lừ vị sữa bò...
"Càn quấy! sao có thể vứt! " Cụ bà không nỡ đánh Lý Tư Vũ, bà vội vàng nhận lấy bát cô định ném xuống.
Cụ bà sao không biết, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-voi-kho-hang/4271862/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.