Cho nên bà đặt tên cho con gái là Tư Vũ.
"Mẹ, bánh ngọt này mẹ ăn một chút, chờ con đi làm kiếm tiền, sau này mỗi ngày chúng ta đều ăn." Lý Tư Vũ lấy hết bánh ngọt ra, để cũng khá lâu rồi.
Đừng thấy cụ bà suốt ngày lải nhải, chính bà cũng không nỡ ăn mặc, sợ lương thực trong nhà không đủ.
"Được rồi, mẹ ăn, sau này đều ăn." Cụ bà cười không khép miệng lại được.
Ngày qua ngày sẽ càng tốt hơn, tuyết cũng hóa thành băng.
Lý Tư Vũ mang áo bông vào phòng, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mái hiên, dáng vẻ có chút cẩn thận.
Nhìn thấy Lý Tư Vũ tiến vào, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười, "Chị Tư Vũ! ”
Lý Tư Vũ nhìn cô gái suy nghĩ một chút, cô gái này tên là Dương Nhị Muội, là con của gia đình đối diện sân nhà cô.
Dương Nhị Muội cùng Lý Tư Vũ lớn như nhau, bình thường cũng thân thiết.
Nhưng Dương Nhị Muội không đi học, chỉ có Lúc Lý Tư Vũ ở nhà thì sẽ đến tìm cô.
Mỗi lần cô ta đến đều lừa Lý Tư Vũ lấy đồ ăn ngon đem cho cô ta, miệng ngọt còn có thể nịnh người.
Lý Tư Vũ cũng được cô ta nịnh đến vui vẻ, liền đem bánh quy của cụ bà cho Dương Nhị Muội ăn.
"Cô đến rồi." Lý Tư Vũ đối với loại người này không có cảm giác gì, cô không muốn kết thân.
Dương Nhị Muội dường như đã sớm quen với thái độ của Lý Tư Vũ, cô ta cũng không để ý, mặt dày đi theo ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-voi-kho-hang/4271860/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.