Tuy nói cô có hơn mười kho hàng nhưng chỉ có ba cái chứa lương thực, vậy cũng đủ để cả gia đình lớn ăn no căng bụng vài năm.
Bây giờ Lý Tư Vũ mỗi ngày đều mở bếp nhỏ, còn người khác lại chỉ có thể uống một chén nước có mấy hạt gạo, điều này làm cho cô rất khó chịu, nhưng cô không có cách nào lấy ra, cô không thể giải thích nguồn gốc của chúng.
Mấy cái sủi cảo một bát canh, mọi người cũng chỉ no một nửa, nhưng cũng không có cách nào. Bình thường chỉ có một bát nước cơm, hôm nay còn có sủi cảo nhân thịt.
Ngày xưa mười ngày mới một lần ăn bánh ngô, coi như bữa ăn được cải thiện rồi.
Lý Tư Vũ nhớ tới nguyên thân ăn sủi cảo mỗi tháng một lần, không khỏi có chút cảm thấy quá mức. Trong hoàn cảnh này còn ăn sủi cảo mì trắng, người khác thì ngay cả vỏ sủi cảo cũng không ăn nổi.
Người nhà họ Lý cho tới bây giờ đều ghen ghét, nhưng sợ cụ bà cho nên căn bản không ai dám lên tiếng.
Dù sao hiện tại cô có không gian, về sau cô cũng sẽ không ăn sủi cảo nữa.
Làm thế nào mới có thể đem đồ vật trong không gian danh chính ngôn thuận lấy ra bây giờ, để cho cụ bà cải thiện bữa ăn.
Chuyện này phải nghĩ ra biện pháp thật tốt...
Ăn cơm xong, hôm nay Lý Tư Nồng không về nhà mà ở lại đây một đêm. Đi bộ đến thị trấn mất một giờ, bây giờ tuyết đang rơi, đường núi không dễ đi.
Bốn phía bao quanh đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-voi-kho-hang/4271839/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.