Trong nhà lao âm u, ẩm thấp, trên tường đá loang lổ vết bẩn thỉu, trầy xước, trong góc, một bóng người co ro, cong người lại.
Ninh Ký bị còng tay chân vào tường, mặc đồ tù nhân rách rưới, sắc mặt xám xịt như người chết, môi khô nứt, đôi mắt khô khốc, đục ngầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ bất động.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, quản ngục cầm cây đuốc tới, nhanh tay nhanh mở khóa. Tiếng khóa chạm vào thu hút ánh mắt của Ninh Ký, hắn híp mắt, mơ hồ thấy một người đang đứng cạnh quản ngục, dáng người nhỏ xinh, trên người khoác áo choàng rất dày.
Từ từ rời thấy, đến khi nhìn rõ mặt người tới, đồng tử của hắn co lại.
“Vương phi, tốt nhất là ngài nên đứng xa một chút, nếu không hắn sẽ va vào ngài.”
Quản ngục mở khóa, cúi đầu khom lưng nhắc nhở Tiêu Ngữ.
“Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Tiêu Ngữ biết nhạt nói, đưa một bao bạc vụn.
“Đa tạ Vương phi.”
Quản ngục vui rạo rực vẻ nhận bạc, đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Không ngờ quản ngục vừa rời đi, người cuộn tròn trong góc đột nhiên lao tới, xiềng xích tay chân hắn lại, khiến hắn buộc phải quỳ xuống đất. Ninh Ký quỳ dưới đất, duỗi tay về phía trước, muốn tóm lấy góc váy Tiêu Ngữ.
“A Ngữ! A Ngữ! Cứu ta, cứu ta đi, xin nàng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387580/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.