Sau buổi trưa, trời đã nhá nhem tối. 
  
Mây đen dày đặc vắt ngang bầu trời, nặng nề như muốn trĩu xuống đất, khoảng cách giữa trời và đất địa trở nên gần hơn bao giờ hết. 
  
Phủ Đoan Vương. 
  
Trong chủ viện, mười mấy gã sai vặt ra ra vào vào, trong tay mỗi người đều ôm một chậu hải đường, đi từ cổng vòm ra, đến nhà ấm trồng hoa. 
  
Trần Phúc phất tay áo, khoác áo choàng màu đen lên tay, đứng dưới mái hiên, chỉ huy bọn hạ nhân dọn hoa. 
  
Ngẩng đầu nhìn trời, hình như lại càng u ám hơn, ông không khỏi cao giọng thúc giục:  
  
“Nhanh lên đi, trước khi trời mưa phải dọn hết hoa đến nhà ấm!” 
  
Một gã sai vặt trẻ tuổi mới tới sờ sờ mũi, ghé sát vào hỏi:  
  
“Quản sự, cái chậu hoa to này không cần dời đi, dù sao cũng chỉ là một gốc cây hoa, không yếu ớt như vậy đâu.” 
  
Vừa nói vừa xoa vai, trông rất mệt mỏi. 
  
“Hải đường này thiên khô, không thể dính mưa,” Trần Phúc thấy hắn còn nhỏ tuổi, không khỏi nhắc nhở vài câu, “Hoa này, Vương gia rất coi trọng, ngàn vạn lần đừng để họ nghe được lời ngươi vừa nói.” 
  
Thấy vẻ mặt hiếm thấy của quản sự, gã sai vặt không khỏi nhìn chậu hoa trong tay vài lần, lại hỏi:  
  
“Cánh hoa này trông mềm mại như vậy, có phải là chủng loại mới?” 
  
Trần quản gia vuốt chòm râu, vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387527/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.