Nhìn thấy rõ người tới, nàng lại càng kinh hãi —— Thất Hoàng tử Đại Ngụy, đường đường là Đoan Vương lại trèo tường vào viện của nữ nhi chưa lấy chồng vào ban đêm!
Có lẽ là do đầu óc choáng váng, Ninh Hàn chống tường đứng đó một lúc lâu, sau đó lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Ngữ:
“Đừng gọi ta là Thất Hoàng…… Tử.”
“Tiểu Hoa…… Gọi ta là Tiểu Hoa.”
Cả người hắn nồng nặng mùi rượu.
“Tiểu Hoa,” Tiêu Ngữ lui về sau một bước, nghe lời nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
Nhắc tới đây, cái biệt danh này là do Tiêu Ngữ đặt.
Có một năm mùa đông cực kỳ lạnh, lúc Ninh Hàn tới tìm nàng chơi cầm một đóa hoa băng nhỏ tới. Tiêu Ngữ nhìn tay Ninh Hàn đỏ bừng nhưng lại cười rất vui vẻ, không biết sao lại nghĩ tới một đóa hoa trắng nhỏ vào mùa đông, với cả tên Ninh Hàn cũng có một chữ “Hàn”, nên liền gọi hắn là “Tiểu Hoa”. Mỗi khi Tiêu Ngữ muốn trêu Ninh Hàn thì sẽ gọi cái tên này, gọi không biết mệt.
Bên này Tiêu Ngữ còn đang thất thần, bên kia Ninh Hàn đã chậm rãi đi tới lương đình, khi nàng kịp phản ứng lại đã bị hung hăng đẩy vào cột, bả vai hơi đau.
Mắt hắn lim dim, mông lung, ánh mắt si ngốc miêu tả khuôn mặt, mũi, cánh môi…… của nàng Cuối cùng dừng trên vạt áo hơi hở của Tiêu Ngữ.
Hắn nhăn mày, dùng sức kéo hai vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387526/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.