Đứa bé nhìn vô cùng gầy yếu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ chỉ có đôi mắt là hấp dẫn ánh nhìn nhất. Lúc này có lẽ là nhìn ra Tô Diệc không có ác ý hoặc cũng có thể là đói lắm rồi, nên nó khập khiễng chậm rãi đi ra. Tô Diệc bỏ cốt đao trong tay xuống, cẩn thận tiến tới phía trước một bước, đứa bé cũng chỉ cảnh giác nhìn Tô Diệc một cái, xong cúi đầu nhặt trái cây trên đất lên. Chờ đứa bé ăn ngấu ăn nghiến hết trái cây, Tô Diệc đã không dấu vết đến bên cạnh nó. Đứa trẻ nhận ra Tô Diệc đến gần, đang muốn xoay người chạy đi, lại thấy trên tay Tô Diệc vươn ra có một trái cây không biết lấy từ đâu ra. Đứa bé mở to đôi mắt nhìn Tô Diệc, rụt rè duỗi tay ra, chờ đến khi nó cầm trái cây vào tay rồi, cũng chỉ thấy Tô Diệc ôn nhu nhìn nó, đứa bé một bên ăn một bên nói: "Cảm ơn." Tiếng cảm ơn này làm lòng Tô Diệc tê rần. Đứa bé chắc cũng chỉ tầm ba tuổi là cùng, chắc là lúc ba tuổi biến hình người, phát hiện hình dạng khác với các thú nhân còn lại, nên bị cha mẹ và bộ lạc vứt bỏ. Một đứa bé như vậy, khẳng định chịu không ít khổ, nhưng dưới tình hống như thế mà vẫn không quên cảm ơn người khác, có thể thấy được đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào. Thật sự không hiểu được sao lại có người nhẫn tâm rời bỏ đứa bé như vậy được?
Bé Eli hoang mang nhìn a ba, bé đã theo a cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-thu-lam-ban/1020716/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.