Chương trước
Chương sau
Trước đó, Thuế Tử Duyệt vẫn ở phòng của Mộ Dung Lam. Cách đây không lâu, nàng mới dọn vào phòng mới, thị vệ canh gác nghiêm ngặt ngoài cửa.
Mộ Dung Lam nổi giận đùng đùng đi đến phòng của Thuế Tử Duyệt. Bọn thị vệ thấy ả liền quỳ xuống thỉnh an. Mộ Dung Lam phớt lờ, trực tiếp đi vào phòng.
Trong phòng, Thuế Tử Duyệt đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách. Nàng vẫn ngồi đó nhìn Mộ Dung Lam bước vào, sau đó tiếp tục đọc. Một lát sau, Thuế Tử Duyệt mới đưa mắt nhìn vẻ mặt tức tối của Mộ Dung Lam. Nàng cười.
Mộ Dung Lam thấy Thuế Tử Duyệt đang nhìn mình cười. Ả oán hận nói: “Phu nhân thật có nhã hứng! Còn tâm trạng ngồi đây đọc sách, không lo lắng cho sự sống chết của Tô Quân Nhụy? Đừng quên, nơi Tô Quân Nhụy đến chính là doanh trại của Hồ Quốc!”
Thuế Tử Duyệt đặt quyển sách xuống, mặt tươi cười. Nàng nói với Mộ Dung Lam: “Tất nhiên lúc ban đầu, tôi nào có nhã hứng đọc sách, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô nương, tâm tình chợt tốt hẳn lên.”
Mộ Dung Lam nheo mắt đầy nguy hiểm.
Thuế Tử Duyệt khẽ cười nói: “Nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của Mộ Dung cô nương, tôi đã biết, Quân Nhụy vẫn bình an.”
Mộ Dung giận đến bốc hỏa. Ả bước nhanh đến trước mặt Thuế Tử Duyệt, nắm lấy cổ áo của nàng, kéo nàng lại gần, nghiến răng nói: “Vậy à? Phu nhân dựa vào đâu mà tin tưởng đến vậy!”
Thuế Tử Duyệt giương mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc của Mộ Dung Lam, cười đáp: “Chẳng lẽ không phải? Nếu âm mưu của Mộ Dung cô nương đã thành công, tại sao cô lại bực bội tức giận? Đáng lẽ, cô nên khoe khoang với tôi mới đúng?
Mộ Dung Lam giận dữ nhìn chằm chằm Thuế Tử Duyệt nói: “Rốt cuộc cô thích Tô Quân Nhụy ở điểm nào!?”
Thuế Tử Duyệt không cam lòng yếu thế lập tức phản bác Mộ Dung Lam: “Tôi thích đó, liên quan gì đến cô?"
Mộ Dung Lam nói: “Tô Quân Nhụy có gì tốt? Chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi, đáng để cô thích? Cô ta thực sự yêu cô sâu đậm? Nếu cô ta thực sự yêu cô, trước đó sẽ không tổn thương cô sâu sắc!”
Thuế Tử Duyệt ra sức giãy giụa tránh né bàn tay của Mộ Dung Lam. Nàng nói: “Ít ra, nàng chưa bao giờ gạt tôi!”
Mộ Dung Lam giận đến bật cười, nhìn Thuế Tử Duyệt nói lời châm biếm: “Vậy à? Cô đã biết?”
Thuế Tử Duyệt mở to cặp mắt đen láy nhìn Mộ Dung Lam: “Phải, tôi đã biết. Nàng chưa bao giờ gạt tôi. Khi yêu tôi, nàng sẽ thực sự yêu tôi. Khi không yêu tôi, nàng cũng không sẽ gạt tôi. Tôi biết cô muốn nói gì, muốn làm gì nhưng cô tính sai rồi. Vì tôi chưa bao giờ trách nàng. Lúc trước, khi nàng và cô bên nhau, tôi biết, nàng thực sự thích cô. Nàng cũng từng chính miệng thừa nhận với tôi, nàng bị ép buộc nên mới cưới tôi. Nàng không thích tôi, đương nhiên sẽ không ở bên cạnh tôi. Là tôi thích nàng, tại tôi muốn khăng khăng gả cho nàng. Tất cả đều do tôi tự chuốc lấy. Tuy tôi đau khổ, tuy tôi không cam tâm, tuy tôi ghét hai người nhưng tôi chưa bao giờ hận nàng. Bởi vì, từ đầu đến cuối, nàng đều cư xử với tôi rất sòng phẳng rõ ràng. Nàng chỉ là không thích tôi thôi, nàng không có lỗi. Hiện tại, nàng nói nàng thích tôi, tôi biết là nàng thực lòng thực dạ thích tôi. Bởi vì, Quân Nhụy không giống cô. Quân Nhụy sẽ không lợi dụng tình cảm để đạt được mục đích mà bản thân mong muốn!”
Thuế Tử Duyệt nói rành mạch, thẳng thắn. Mộ Dung Lam bắt được tay nàng, ả cau mày chất vấn: “Cô ta chưa từng gạt cô, vậy còn cô?” Ả tiếp tục chất vấn Thuế Tử Duyệt: “Cô chê cười thủ đoạn trơ trẽn của tôi, vậy còn cô? Cô cũng đang lợi dụng tình cảm của tôi đối với cô để đạt được mục đích đó thôi, không phải sao?”
Mộ Dung Lam đột nhiên nói vậy khiến Thuế Tử Duyệt phải nghẹn lời.
Đúng vậy.
Nàng chê cười Mộ Dung Lam vì đạt được mục đích mà lợi dụng tình cảm để gạt Tô Quân Nhụy. Vậy còn nàng? Nàng cũng đang lợi dụng thiện cảm của Mộ Dung Lam đối với mình để bảo vệ bản thân.

“Tôi nợ cô.” Nàng mở miệng nói.
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt, nghe nàng nói tiếp: "Cô cứ đánh tôi, phế nội lực của tôi, tôi sẽ không còn sức trốn chạy…… Còn về chuyện này chung quy vẫn là tôi nợ cô.”
Mộ Dung Lam buông tay Thuế Tử Duyệt ra, hỏi: “Cô biết tôi thích cô?”
Thuế Tử Duyệt trả lời một nẻo: “Cô nói cô thích tôi nhưng thực tế thì không. Cô chỉ là không cam tâm khi không chiếm được mà thôi. Một ngày nào đó, nếu tôi thực sự thích cô, cô cũng sẽ vứt tôi vào sọt rác như vứt một đôi giày rách.”
Mộ Dung Lam rất sốc khi nghe câu nói quyết tuyệt của Thuế Tử Duyệt. Ả muốn phản bác, cuối cùng chỉ cười lạnh nói: “Đúng là đã bị cô nhìn đến thấu triệt. Cô không sợ tôi sẽ hết u mê, không bảo vệ cô nữa?”
Thuế Tử Duyệt dời mắt không nhìn Mộ Dung Lam. “Đó là sự thật, tôi coi thường bản thân vì đã gạt cô. Còn việc cô sẽ không bảo vệ tôi nữa, tôi không muốn chết nhưng tôi không sợ chết, cùng lắm thì tôi chết thôi.” Nàng nói tới đây liền quay sang nhìn Mộ Dung Lam chế nhạo: “Huống chi, các người đâu để tôi chết nhanh như vậy? Giá trị lợi dụng của tôi vẫn còn, các ngươi vẫn chưa dùng hết mà, đúng không?”
Mộ Dung Lam lạnh lùng đáp. “Chính xác là vậy. Tuy lần này Tô Quân Nhụy may mắn thoát chết nhưng chỉ cần cô còn ở trong tay bọn tôi, tôi vẫn có cách khiến cô ta tự chui đầu vào chỗ chết thêm lần nữa."
Thuế Tử Duyệt nhìn Mộ Dung Lam không nói. Đôi tay áo giấu trong ống tay áo đã nắm chặt.
“Thuế Tử Duyệt, tôi rất ghét thái độ ung dung bình thản của cô. Chỉ cần thấy cô dửng dưng, tôi đã thấy bực bội. Tôi chỉ muốn chọc cho cô khóc!” Càng nhìn thái độ ung dung của Thuế Tử Duyệt, Mộ Dung Lam càng thấy khô bực. Ả nhìn Thuế Tử Duyệt nói: “Tại sao cô và Tô Quân Nhụy từ lúc sinh ra đã được mọi người yêu thương chiều chuộng? Tại sao tôi từ nhỏ đã phải dày công cực khổ giãy giụa cầu sinh? Tại sao từ khi sinh ra tôi đã có một người cha bại hoại, đám người thân cặn bã?! Thuế Tử Duyệt! Cô từng nói với An Thiếu Ngôn: Chim khôn lựa cành mà đậu. Vậy cô nói cho tôi biết, tôi được lựa chọn sao? Cô nói rất dễ nghe, nhưng tất cả mọi người đều có quyền được chọn? Nếu thực sự được chọn, tôi nên chọn nơi nào? Thuế Tử Duyệt, tôi nói cho cô biết, số mệnh của một người từ sinh ra đã được định sẵn! Định sẵn rồi! Mộ Dung Lam tôi, đã được định sẵn không thể trở thành một người tốt!”
Thuế Tử Duyệt nghe xong liền cau mày phản bác: “Cô sai rồi, quan niệm về số mệnh luôn là cái cớ của kẻ yếu. Con người có thể tự quyết định số mệnh của họ. Nếu cô không dám đấu tranh, vậy cô có tư cách gì để cự tuyệt số mệnh?” Thuế Tử Duyệt rất bực bội. Ngón tay nàng chỉ thẳng vào Mộ Dung Lam. Nàng thở phì phì nói: “Cô sinh ra trong danh gia vọng tộc, từ lâu đã có được những thứ mà các bá tánh bình thường cầu mấy đời cũng chưa chắc có được. Bây giờ cô còn ngồi đây oán trách số mệnh của bản thân! Thật tức cười!”
Vốn dĩ, Thuế Tử Duyệt không muốn nói nhiều với Mộ Dung Lam. Nàng chỉ muốn dừng tại đây nhưng cơn giận thật khó kiềm. Nàng không ưa cách nói của Mộ Dung Lam. Nàng không khỏi nghĩ đến Mạnh Hòa Thanh, nghĩ đến mẫu thân của mình. Nàng lại nói: “Đúng là, chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng tôi từng gặp rất nhiều người. Từ lúc sinh ra thân phận của bọn họ đã thấp kém hơn cô gấp ngàn lần. Bọn họ sinh ra đã ở vực sâu. Thứ bọn họ nhìn thấy nghe thấy đều là bóng tối, đều là tiếng khinh miệt nhưng bọn họ vẫn duy trì tâm tính lương thiện của mình. Bọn họ dũng cảm đứng dậy đấu tranh nên cuối cùng mới có được quyền lựa chọn. Mộ Dung Lam, cô cũng có thể có được quyền lựa chọn, chỉ cần cô đứng dậy đấu tranh. Nhưng cô không dám, cô sợ thua, cô không muốn từ bỏ những thứ cao sang phú quý cô đang có. Giờ cô ngồi đây oán giận, một chân đạp hai thuyền, trên đời này nào dễ có chuyện vẹn cả đôi đường. Việc cô nên làm chính là thay đổi số mệnh của bản thân, thay vì đi ghen ghét số mệnh của người khác! Càng đừng lấy số mệnh của mình ra làm cái cớ để ngụy biện cho tội lỗi của bản thân! Tôi rất khinh thường cô!”
Trên đời này, có rất nhiều người chưa bao giờ làm một việc cho chính mình. Bọn họ cũng chưa từng liều mạng chống trả, chỉ biết hờn trách. Hờn trách số mệnh bất công, hờn trách bản thân không bằng người khác, lấy quan niệm về số mệnh làm cớ cho sự sa đọa của bản thân.
--------//--------
Tô Quân Nhụy mở bừng mắt, nhìn căn lều quen thuộc. Cô bước xuống giường đi đến cửa lều, vén bức màn, đã thấy binh sĩ đang canh gác quỳ xuống hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Vương gia!”
Tô Quân Nhụy nhìn thoáng qua binh sĩ đang quỳ trên đất, đáp: “Miễn lễ.” Sau đó cô hỏi binh sĩ: “Đây là đâu?” Nơi đây chắc chắn là doanh trại của Cẩm Quốc nhưng bằng cách nào cô đến được đây? Cô còn nhớ bản thân cô vẫn đang chém gϊếŧ ở doanh trại Hồ Quốc.
Bình sĩ đứng dậy cung kính đáp: “Hồi bẩm Vương gia, nơi đây là doanh trại của quân ta ở Song Yến Quan.”
Tô Quân Nhụy nhíu mày.
Song Yến Quan?
“Nơi đóng quân của Thường Thắng tướng quân?”

Tiểu tướng nói: “Dạ thưa, đúng vậy”
Tô Quân Nhụy đoán bản thân chắc đã được Thuế Tử Dật cứu về. Sau đó, cô chợt nhớ đến cô gái có tướng mạo giống hệt Thuế Tử Duyệt nên vội vàng hỏi binh sĩ: “Cô gái mà bọn ta bắt về từ doanh trại Hồ Quốc đâu rồi?"
Binh sĩ đáp: “Hồi Vương gia, Tướng quân đã sai người nhốt cô ta, đang nghiêm hình thẩm vấn.”
Tô Quân Nhụy tin tưởng cách bức cung của Thuế Tử Dật. Giao cô ta cho Thuế Tử Dật chắc chắn sẽ có tin tức. Vì thế, cô liền hỏi: “ Căn lều của Thường Thắng tướng quân ở đâu?"
Binh sĩ hướng dẫn vị trí cho Tô Quân Nhụy. Sau khi nhớ rõ, Tô Quân vào lều thay đổi y phục đi về phía căn lều của Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Dật không ở đó, anh ta đang thẩm vấn cô gái kia. Tô Quân Nhụy mới tỉnh lại, thân thể còn rất mệt nên không tham gia cuộc thẩm vấn. Cô vào căn lều của Thuế Tử Dật nghỉ ngơi. Tính tình Thuế Tử Dật lạnh lùng khó gần nhưng từ nhỏ vì phải chăm sóc em gái nên cách làm việc của anh ta vô cùng tỉ mỉ và chu đáo. Tô Quân Nhụy vừa ngồi xuống đã có một binh sĩ bưng đồ ăn nóng đến, còn nói do Tướng quân sai đi chuẩn bị.
Tô Quân Nhụy ngồi xuống ăn, không câu nệ. Cô vừa ăn xong, Thuế Tử Dật cũng trở lại, phía sau còn có Thập lục Hoàng tử Tô Mặc Ưu. Hai người không ngạc nhiên khi thấy Tô Quân Nhụy.
Ngược lại, Tô Quân Nhụy hơi bất ngờ khi thấy Tô Mặc Ưu: “Thập lục? Tại sao cậu ở đây?”
Tô Mặc Ưu đi ra từ phía sau của Thuế Tử Dật, nhìn Tô Quân Nhụy: “Tại sao em không thể ở đây? Em phụng mệnh vận chuyển lương thảo đến đây.”
Tô Quân Nhụy thắc mắc: “Đội vận chuyển lương thảo đã về kinh thành lâu rồi mà?”
Tô Mặc Ưu mặt dày nói: “…… Em ở đây làm giám quân!”
Tô Quân Nhụy: “……” Thôi được rồi, cậu nói cậu làm gì thì làm đó đi. Tô Quân Nhụy không dư hơi ngồi nói chuyện tào lao với Tô Mặc Ưu. Cô nhìn Thuế Tử Dật nói: “Có tra được gì không?”
Thuế Tử Dật gật đầu: “Duyệt Duyệt đang ở hoàng cung Hồ Quốc.”
Tô Quân Nhụy thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy! Sau đó cô ngẩng đầu hỏi Thuế Tử Dật: “Duyệt Duyệt ở chỗ của Thẩm Hy Phong phải không?”
Thuế Tử Dật đáp: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Tô Quân Nhụy trầm xuống. Hoàng cung Hồ Quốc đầy rẫy cao thủ, không dễ lẻn vào.
Tô Mặc Ưu tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Tô Quân Nhụy nói: “Quân Nhụy tỷ, đêm qua ba người đã xưng hùng xưng bá ở doanh trại Hồ Quốc đó nha. Tỷ không biết đó thôi. Đêm qua ba người đã gϊếŧ rất rất nhiều binh lính Hồ Quốc. Sau đó, Tử Dật đã dẫn binh đến cứu ba người, cũng chém gϊếŧ một trận. Quân Hồ Quốc tổn thất rất nghiêm trọng, Thẩm Hy Phong tức đến bốc lửa.” Tô Mặc Ưu ngồi trên ghế lải nhải, Tô Quân Nhụy không tâm tình ngồi nghe. Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Muội muốn vào hoàng cung Hồ Quốc, cứu Duyệt Duyệt.”
Thuế Tử Dật lập tức gạt bỏ: “Không được. Muội bị thương chưa lành, hoàng cung Hồ Quốc không phải là nơi dễ dàng đột nhập.”
Tô Quân Nhụy nôn nóng nói: “Dù thêm một khắc muội cũng không chịu được, muội cần phải vào đó” Cô bắt đầu suy tính cách lẻn vào hoàng cung.
Thuế Tử Dật muốn phủ quyết đã nghe Tô Mặc Ưu hỏi ngu ngơ: “Vào hoàng cung Hồ Quốc? Không đơn giản phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.