Tô Quân Nhụy cầm trường kiếm, sắc mặt trầm trọng. Tiếng kinh hô của Lâm Nham không khiến mặt cô biến sắc. Trước khi đến đây, cô đã dự kiến tình huống xấu nhất. Dù Thuế Tử Duyệt có ở quân doanh hay không, đây cũng sẽ là một cái bẫy. Nếu đã là bẫy, làm sao cô có thể dễ dàng ra ngoài?
Tô Quân Nhụy không cảm thấy kỳ lạ khi cô có thể dễ dàng đột nhập vào nơi đây. Có lẽ nó cũng là một phần của cái bẫy. Tô Quân Nhụy biết nhưng không thể không nhảy vào. Cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ cách ứng phó. Cô không chờ được, cô sợ Thuế Tử Duyệt cũng chờ không nổi.
Ngày càng có nhiều ánh đuốc bập bùng bên ngoài. Xem ra đã hội tụ không ít người.
Lâm Nham và Trần Hán đều xụ mặt nhưng vẫn bình tĩnh không hoảng loạn. Nếu đã tình nguyện đi theo Tô Quân Nhụy đến đây, họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải liều mạng.
Ánh đuốc bên ngoài ngày càng nhiều thêm. Vì cách một bức màn, ba người Tô Quân Nhụy không rõ tình huống. Tương tự, người bên ngoài cũng không biết bên trong lều ra sao. Võ công của Tô Quân Nhụy cao cường, Trần Hán và Lâm Nham không phải hạng vô danh tiểu tốt. Dù bên ngoài có ngàn vạn đại quân cũng không dám lỗ mãng xông vào.
Hai bên giằng co, chỉ cách một bức màn mỏng nhưng không ai dám tùy tiện xốc lên.
Tô Quân Nhụy đứng trong căn lều nhìn vào bức màn, lạnh lùng nói: “Thật khó tưởng tượng, vì muốn bắt một Vương gia nhàn rỗi bất tài như Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-thanh-nghien/986233/chuong-86.html