Quân Thiên Bách vừa bước vào nhà, gương mặt nghiêm nghị liền xuất hiện vết nứt khi ăn ngay cuống chổi vào mặt. Chưa kịp xác định tình hình, liền bị bà vợ nhà mình túm lấy hỏi tội
" Anh xem dạy lại con mình thế nào đi, đã từ chối mời gia sư về dạy lại còn không chịu đi học nữa kìa ! "
Quân Thiên Bách nhíu mày : " Em mời gia sư cho nó làm gì ? Con nhà chúng ta thông minh rồi, ở nhà đi công ty thực tập với anh là được rồi. "
Và vị quân chủ oai phong lẫm liệt này liền bị vợ giáo huấn cho một trận.
" Hai cha con nhà anh giỏi rồi, Thiên Hàn nó mới có năm tuổi thôi đấy, anh tính đầu tư nhân tài kiệt xuất đấy à ? Học thì vẫn phải học chứ, không thể nghỉ học được! "
Trên phòng, hắn cố gắng kìm lại tiếng cười sắp bật ra khỏi khoé miệng. Đời trước cũng thế, mỗi lần có vấn đề gì tranh chấp với mẹ đều là do bố hắn đứng ra chịu trận, còn hắn thì trốn đi mất.
Cơ thể bỗng khựng lại. Đúng vậy, hắn trốn đi đâu ấy nhỉ ? Cẩn thận hồi tưởng những kí ức vụn vặt trong trí nhớ, mỗi khi ấy Quân Thiên Hàn đều bỏ đi một mình đến hồ nước cách nhà hắn không xa mấy. Đây có thể coi là chỗ hắn thường hay đến nhất. Quan trọng là nơi đây yên bình đến kì lạ, khung cảnh xung quanh cũng chỉ có sự lay động mơn man của những làn gió mát, làm tâm hắn thanh tịnh hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501404/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.