Chẳng những không tức giận chút nào, cònan ủi ta đừng áy náy, người nào cũng vậy thật làm cho ta có cảm giác xấu hổ. Đây là phong phạm đại hiệp của cổ nhân? Nếu ở hiện đại mà có đồ tốt như vậy chỉ sợ mọi người đã sớm tìm mọi cách lừa gạt xâu xé đoạt lấy.Nhìn bọn họ ta mới hiểu được hai từ hiệp nghĩa là có ý nghĩa như thếnào, bọn họ kiên trì giữ nguyên tắc của mình, không vì lợi ích trước mắt mà động tâm, không kiêu căng, không ham danh lợi, còn hành động vì hiệp nghĩa, chân chính có tâm hành hiệp trượng nghĩa.
“Vẫn là một cô bé con mà đối với ngườikhác đã tốt bụng như vậy, có điều gì mình không giúp được cũng cảm thấyáy náy, ta xem trong các nữ hiệp chốn võ lâm làm gì có ai được như ChỉNhược của chúng ta, đừng nói đứa trẻ nhỏ như vậy, chỉ sợ người lớn cũngkhông bằng. Đại sư huynh, ta nhớ Thanh Thư hồi mười tuổi cũng chưa được ngoan ngoãn như vậy, mỗi ngày đều nghịch ngợm phá phách, có lẽ nên bảonó đến học hỏi Chỉ Nhược mà tu dưỡng. Mọi người trước đưa Chỉ Nhược cùng Chu đại ca an trí một chút, ta đi lấy thuốc, trong phương thuốc có vàidược liệu khó tìm, cần phải chờ mất vài ngày, Chỉ Nhược đừng sốt ruộtnhé!” Ân Lê Đình cười nói.
Ân Lê Đình không hổ là nhiệt tình cùngtình cảm, nói chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái nhiều, ta nhìn Ân Lê Đình cầm đơn thuốc đi ra, nghĩ đến người nhiệt tình như vậy, giàutình cảm như vậy, Ân Lê Đình hẳn là ở tại Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/173819/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.