Có lẽ vì cha mẹ mất sớm, hắn chịu khổ từ nhỏ, sớm đã quen phó mệnhcho trời, chưa bao giờ có thói quen chủ động giành lấy, hắn đối với mỗingười đều đối xử tốt như nhau, chân thành như nhau, thật thà như nhau,nhưng hắn đối với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không tranh không cầu,dù hắn biết Tiểu Chiêu thương hắn vô cùng, cho dù hắn đã trở thành người đàn ông của nàng. Trong lòng hắn có áy náy, có tưởng niệm, lại có loạicảm giác nhẹ nhõm thở phào.
Việc Tiểu Chiêu rời đi, Trương Vô Kỵ không trách Triệu Mẫn, chỉ âmthầm bứt rứt trong lòng. Triệu Mẫn vẫn như trước, đem giận dữ, đố kỵgiấu xuống đáy lòng, trên mặt có chút ghen tị, chỉ nói với Trương Vô Kỵvẫn luôn hiền lành nhân ái mấy câu, cùng đi với hắn tìm kiếm lung tungxung quanh một hồi, âm thầm phái thủ hạ báo cho mười hai Bảo Thụ Vươngnơi mẹ con Tiểu Chiêu đang ở.
Về phần sau đó thế nào Triệu Mẫn mặc kệ, thế lực tổng giáo Ba Tư ngay cả Nhữ Dương Vương phủ cũng phải kiêng kỵ vài phần, bọn họ trốn đượcnhất thời nhưng không thể trốn hết được cả đời. Triệu Mẫn chỉ hận TiểuChiêu trốn quá nhanh, khiến nàng không có cơ hội tự tay trả hận. Lúc này lại ở bên cạnh Trương Vô Kỵ, tức giận không thể giữ lâu trên mặt.
Tiểu Chiêu dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một thiếu nữ, hơn nữa phụvương nàng cơ thiếp vô số, Trương Vô Kỵ hắn bên ngoài thế nào cũng không hề gì, dù sao ở bên Trương Vô Kỵ đến cuối cùng không phải chỉ có mìnhnàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620992/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.