Mọi người đều biết thân phận của nàng, nghe cô quận chúa trẻ tuổi này nói thẳng tâm sự của mình ra như vậy, có vẻ như quận chúa nương nươngMông Cổ tựa hồ là yêu phải giáo chủ Minh giáo lấy phản Nguyên làm nghiệp lớn, ai nấy đều ngạc nhiên, Diệt Tuyệt sư thái càng cười châm biếm. Mọi người ai nấy đều nghĩ thầm, quận chúa này hình như không biết lễ giáoTrung Nguyên, nói lời thiếu lễ giáo như vậy, không ai biết Triệu Mẫnthân là quận chúa, tâm tư thâm sâu, giỏi cơ biến. Trương Vô Kỵ võ côngcao cường lại là giáo chủ Minh giáo, thống soái quần hào, tối qua Tạ Tốn lại chính miệng nói sẽ không làm giáo chủ, về sau giáo chủ Minh giáovẫn giữ nguyên như vậy. Triệu Mẫn là quận chúa, thống lĩnh vô số cao thủ trong vương phủ, những kẻ quý tộc xung quanh đều tự nhận mình là anhhùng nhưng đầu óc ngu xuẩn, thô lỗ vô năng, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ,khi gặp Trương Vô Kỵ một người khác hẳn, dung mạo tuấn mỹ, tâm địa hiềnhậu, tính tình thiện lương ôn hòa, tự nhiên là nhìn bằng con mắt khác.Lại mấy lần ở chung, hiểu được thiếu niên này trọng tình trọng nghĩa,cảm thấy cũng chỉ có Trương Vô Kỵ thiếu niên anh hùng này mới xứng vớinàng. Hơn nữa hắn là giáo chủ Minh giáo, triều đình đang đau đầu vì Minh giáo tạo phản, nếu nàng có thể thành thân với Trương Vô Kỵ, chiêu anMinh giáo, công lớn này nhất định sẽ được triều đình coi trọng. TriềuNguyên vốn không xem thường phụ nữ, nói không chừng còn có thể để nàngthống suất một đoàn binh mã, vì triều đình ra sức. Nên biết rằng Triệu Mẫn tính cách không kém gì nam nhi, nàng ta sovới anh trai có phần thông minh hơn, tuy rằng Vương Bảo Bảo rất yêu quýnàng, nhưng nàng vẫn bất mãn vì phụ vương để Vương Bảo Bảo lãnh binhcùng xuất chiến mà nàng phải ở lại Vương phủ chơi đùa cùng mấy võ sĩ.Nàng vẫn muốn lập công nên mới kết hợp với kế sách của Thành Côn, lừacho Minh giáo và sáu đại phái vào bẫy, để phụ vương phải nhìn mình bằngcon mắt khác. Nàng nhận thấy cơ hội, liền không quản đến quan niệm dân tộc hay conmắt thế tục, Trương Vô Kỵ quả thật cũng đáng để nàng yêu thích, tự nhiên liền lưu tâm. Nàng lớn lên trong vương phủ, xuất thân cao quý, nhưngvương phủ cơ thiếp thành đàn, ngươi tranh ta đấu, mẫu thân nàng là Vương phi, và có thể giữ trong vương phủ chỉ có nàng và anh trai được sinhra. Có mẫu thân như vậy dạy dỗ, lại có thể thống lĩnh chỉ huy vô sốnhững thuộc hạ hắc bạch lưỡng đạo tâm tư khác nhau, khiến bọn họ phảinghe lời răm rắp, Triệu Mẫn làm sao có thể là người đơn giản. Hiện giờ trên thuyền, có Trương Vô Kỵ và hai trưởng bối, có tình địch mà nàng vẫn kiêng kỵ, còn có một người tuy nàng không biết nhưng Tạ Tốn lại rất có cảm tình, xem ra hình như Mạc Thanh Cốc cũng không phản đối, Trương Vô Kỵ cũng trân trọng và yêu quý, tuy rằng bộ dạng xấu xí nhưngnàng ta đối với Trương Vô Kỵ một lòng một dạ như thế, mà chính mình,thân phận trở ngại, hơn nữa trước đó còn gây chuyện với Minh giáo và sáu đại phái, trừ Phạm Dao vẫn thường yêu thích nàng, xem tính cách TrươngVô Kỵ trọng tình trọng nghĩa lại vô cùng hiếu thuận, phải làm thế nào để những người hắn coi trọng không phản đối mới được. Triệu Mẫn từng nghe về trận chiến trên Quanh Minh đỉnh, Trương Vô Kỵvì một nữ đệ tử Nga Mi mà đồng ý làm một việc cho Diệt Tuyệt với điềukiện không phạm hiệp nghĩa, khiến cho Trương Vô Kỵ mấy lần khó xử, nhưng chưa từng nói sẽ đổi ý, mà tính tình hắn như vậy, nhất định sẽ giữ lời. Sau đó nàng ở Võ Đang ám toán Ân Lê Đình và Trương Tam Phong, tuyrằng thất bại, nhưng cũng được chứng kiến Trương Vô Kỵ võ công tuyệtđỉnh cùng ngộ lực phi thường, biết hắn thiên tư hiếm có, lại xuất thânthế gia võ học, về sau thành tựu không thể giới hạn. Ở Lục Liễu sơntrang Trương Vô Kỵ lại cù chân nàng, khiến nàng động tâm, vì muốn lấyđược lời hứa của Trương Vô Kỵ mà không từ thủ đoạn, thừa dịp Trương VôKỵ chữa thương cho Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi mà hạ độc Thất Trùng ThấtHoa, ép hắn phải thỏa hiệp, đồng ý làm cho nàng ba việc. Ở chùa Vạn An, nàng khoan dung không bức ép với phái Võ Đang, ở trước mặt Trương Vô Kỵ tỏ vẻ nhiệt tình, lại biểu hiện lúc bướng bỉnh, khithâm tình hờn giận, bởi nàng biết Trương Vô Kỵ rất thích nàng như vậy,cho dù nàng có làm gì quá đáng hắn cũng rộng lượng bỏ qua, không tráchcứ lời nào. Bây giờ nàng thấy Trương Vô Kỵ đối xử với Ân Ly như thế, biết haingười là anh em họ, thời gian quen biết cũng lâu hơn mình nhiều, cảmtình cũng sâu đậm hơn so với mình. Hơn nữa nghĩa phụ mà Trương Vô Kỵkính trọng nhất chẳng những đem võ học truyền cho Ân Ly, còn tỏ ra rấtthích nàng, có vẻ như muốn nàng thành đôi với Trương Vô Kỵ, trong lòngkhông khỏi rung lên hồi chuông cảnh báo. Hiện giờ thủ hạ dưới tay nàng đã mất đi quá nửa, thân lại lênh đênhtrên biển lớn, lúc nào cũng có thể đụng độ thuyền Ba Tư mà mất mạng, bất đắc dĩ phải tỏ ra mình không hiểu lễ giáo, nói ra tình cảm kia, khiếnmọi người đều biết nàng và Trương Vô Kỵ có tình. Bất quá nàng dù saocũng là cô gái chưa chồng, nói xong không khỏi xấu hổ, ngẫm lại, TrươngVô Kỵ thấy mình không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói như thế, hắn liệu có coi thường mình không? Nghĩ vậy, nàng không dám ngẩng mặt lên nhìn ánhmắt mọi người. (Nói thật, giải thích thế này ta thấy hợp lý hơn nhiều như Kimlão nói trong truyện, cái gì mà Triệu Mẫn là người Mông Cổ không lễ giáo khuôn sáo như gái Trung Nguyên nên nói vậy mà không e ngại, Triệu Mẫntừ bé lớn lên và được nuôi dạy ở Trung Quốc, thậm chí còn xinh đẹp hơncả gái Trung, mà nhà Nguyên đã ở Trung Quốc cả trăm năm, bị đồng hóa gần hết rồi, làm sao nàng ta lại không hiểu lễ giáo phép tắc chứ. Bực mình, Kim lão quá thiên vị Triệu Mẫn!!) Trương Vô Kỵ ở bên cạnh, trước vì lời của Tạ Tốn mà xấu hổ, sau lạinghĩ đến lúc ở Tây Vực Diệt Tuyệt sư thái nói lời giận dữ với cha mẹmình như vậy, chẳng lẽ đúng là có quan hệ gì thật (bó tay với Trương Vô Kỵ !!+.+). Sau lại nghĩ ra, hồi hắn ở Hồ Điệp cốc từng nghe Diệt Tuyệt nhắc đến một vị sư huynh, lúc đó mới tỉnh ngộ lại. Còn chưa tĩnh tâm, đã nghe Triệu Mẫn nói thế, không khỏi cực kỳ xúcđộng, quên hết cả Ân Ly trên Linh Xà đảo vì cứu sư phụ mà suýt bị KimHoa bà bà đánh chết, càng quên Triệu Mẫn là cừu địch lợi hại của hắn vàMinh giáo, chỉ nghĩ nàng là một quận chúa cao cao tại thượng, cành vànglá ngọc lại thâm tình với hắn như vậy, vì hắn mà bất chấp tính mạng, chỉ vì hắn nhất thời động lòng với người khác mà lại không muốn sống nữa.Càng nghĩ lại không cầm lòng nổi, giơ tay ra nắm tay Triệu Mẫn, ghémiệng vào tai nàng ta nói nhỏ: “Từ nay dù thế nào cũng không được làm vậy nữa, nghe chưa?” Triệu Mẫn đang hơi hối hận, bây giờ chợt nghe được lời ân cần tráchcứ của Trương Vô Kỵ, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vừa thẹn vừa yêu, trong lòng biết bao ngọt ngào êm ấm, cảm thấy tối qua ba lần vào sinh ra tử,hôm nay trên biển cả phiêu bạt lênh đênh cũng không phải là uổng phí. Ta ở một bên nhìn đến chán chê, thấy không đáng cho Tiểu Chiêu và ALy, xem hai người kia trong mắt không còn ai khác, bộ dáng yên lặng thâm tình, chỉ cảm thấy bực mình, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến tình cảm của mình nữa. Nói lại, kiếp trước ta cũng đã nhìn thấy người ta hônnhau rất nhiều lần rồi, còn vô số những cảnh trong phim, kịch, tiểuthuyết.. có gì là lạ đâu. Nhưng cái hôn kia, khiến cho ta rung động màkhông cảm thấy mình khó chịu hay ghét bỏ, cảm giác không tệ lắm, thậtmuốn thử một lần nữa. Đang nghĩ đến đây thì bị hai người kia quấy rối,thật bực. Ta không muốn xem phim trực tiếp như vậy nữa, hơn nữa tuy rằng biếtmột trong hai người là nữ, nhưng hai bộ mặt cải trang nam nhân, còn córâu rậm dưới cằm nhìn nhau thâm tình ái muội, nhìn chỉ thấy buồn nôn,không được cảm giác nghệ thuật như trong phim người ta diễn. Ta khó chịu đứng dậy, đi ra ngoài khoang thuyền. “Aizz!” Ta đứng ngoài mạn thuyền nhìn sắc trời u ám, xung quanh sương khóimênh mông, quá mười thước đều không nhìn thấy gì nữa. May mắn thuyền cókhoang trong mạn ngoài khá cách biệt, sẽ không khiến mọi người chú ý đến mình. Ta nhìn nước biển xanh ngắt một màu, nhìn cá bơi lượn trong nước, trầm mặc một lát, không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, tađến khi nào mới có thể được như bọn mi, tự do bơi lượn ngoài đại dươngrộng lớn? Chỉ có thể buồn bã ở Nga Mi, không có tự do, cho dù đã mấy lần chọc giận Diệt Tuyệt nhưng bà ta cũng không chịu trục xuất ta khỏi NgaMi. Hiện giờ ta cũng không ngờ, một người lạnh lùng biến thái như vậy,chỉ tuân thủ quy tắc và cách nghĩ của mình mà tùy tiện cũng có thể lấycớ trưởng bối lễ giáo mà lấy mạng ta, hoặc là lấy cớ là sư phụ mà ép taphải làm theo ý mình. “Cháu giận phải không? Là ta không tốt, đêm qua Thất thúc thực xinlỗi cháu, nếu cháu khó chịu, không cần nhẫn nhịn, cứ nổi giận với Thấtthúc, cho dù cháu có giết ta cũng không có sai!” Phía sau bỗng truyền đến thanh âm Mạc Thanh Cốc tự trách. Ta nghethấy, không khỏi cả người chấn động, trái tim đập thình thịch càng lúccàng tăng tốc, giống như sắp nhảy ra đến nơi, toàn thân khẩn trươngkhông biết tay chân mình ở đâu nữa, không khỏi lấy tay ôm chặt ngực nơitrái tim, luống cuống xoay người, quay đầu nhìn người đàn ông đầu tiênhôn ta trong hai kiếp. Nhìn hắn trong mắt đều tràn ngập thống khổ tựtrách, ta chỉ thấy trong lòng hoảng hốt, toàn thân không còn sức lực, cơ hồ như muốn ngã xuống biển, không còn chút khí lực nào mà đứng vững. Mạc Thanh Cốc vội tiến đến đỡ ta, ta nhớ đến lúc ở dưới biển, cảmgiác an toàn khi hắn ôm lấy ta, không khỏi tiến sát vào lòng hắn, haitay ôm chặt lấy lưng hắn, tựa mình trong ngực hắn, cảm nhận thân mìnhhắn đang cứng đờ, chỉ cảm thấy cho dù có ở nơi biển lớn mờ mịt này, dùlúc nào cũng có thể hiểm nguy đến tính mạng, cũng vẫn thật hạnh phúc.Trái tim phản ứng nhanh hơn trí não, ta còn chưa rõ mình muốn gì, đãkhông tự chủ được mà nói: “Thất thúc, nếu ta nói không trách thúc chút nào, lại càng không khóchịu, ngược lại còn rất thích, thúc có xem thường ta không?” Lời này nói xong, cả ta và hắn đều đồng thời cứng đờ, ta không ngờchính mình lại thốt ra một lời từ tận trái tim rõ ràng như thế, MạcThanh Cốc cũng không nghĩ ta lại nói ra như vậy. Từ đêm qua đến giờ hắnvẫn chìm vào cảm giác rung động khi mình xúc phạm đến chính cháu gái,không ngờ ba mươi bốn năm đời mình chưa từng có ý niệm này đối với bấtkỳ nữ tử nào, ngược lại lại cầm giữ không nổi với cô gái mình vẫn nhìntừ nhỏ đến lớn. Nghe ta nói, hắn chỉ cảm thấy lời này dường như cũng đã nói ra hết tâm sự của hắn, nói ra hết những ý niệm vẫn kìm nén giấukín trong đầu. Trước mắt lại hiện lên lúc mình còn ở Vạn An Tự, chỉ ngủ cách nhaumột tấm rèm, cả người bừng bừng lửa nóng, đêm đêm đều khó ngủ, ngày ngày đều muốn ở bên cô gái kia, nghĩ đến lúc ở đáy biển, đôi môi kia mềm mại và ngọt ngào như mật, nghĩ đến thân thể mềm mại yểu điệu ôm trong lòngngực, cơ thể lại dâng lên luồng lửa nóng quen thuộc, một cỗ tình triềuào ạt, trong lòng hoảng hốt, vội đẩy người trong lòng ra. “Chỉ Nhược, đừng nói hươu nói vượn, việc này là Thất thúc sai, cháuđừng nghĩ nhiều, nếu thấy khó chịu thì cứ tìm ta trút giận, nếu sợ nhụcđến danh tiết, Thất thúc sau khi đưa Vô Kỵ an toàn trở về Trung Nguyên,lập tức trở về Võ Đang nhận tội trước cha cháu, nếu cháu thật sự giậnkhông nhịn được, Thất thúc lập tức tự sát, không để cháu phải nhìn thấyta nữa.” Mạc Thanh Cốc cố giấu tình triều nơi đáy mắt, áp chế lòng mình nhìncô gái trước mặt, giấu kín đi hết tình niệm trong lòng, chỉ dùng thanhâm đạm mạc bình thường nhất, gằn từng tiếng một. Ta nhìn kiên trì nơi đáy mắt Mạc Thanh Cốc, nghe hắn nói tự mình nhận tội, tự sát, không khỏi hoảng sợ, nếu hắn thật sự làm vậy, ta biết giới luật nghiêm ngặt của Võ Đang, tuy sai một chút mọi người cũng sẽ khôngphạt nặng, nhưng hắn vốn lúc nào cũng nghiêm túc hướng luật mà thủ thân, làm sao có thể để hắn bởi vì ta mà thanh danh chịu nhục, mất cả tínhmạng, nhớ đến tính cách Mạc Thanh Cốc chính trực nhưng cũng cố chấp vôcùng, ta giật mình, trong lòng chợt động. Lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng dáng vẻ ai oán nhất, tự trách nhất, xấu hổ nhất, nhỏ giọng nói: “Thất thúc, ta biết vừa rồi là ta nói ra lời không hay, khiến chothúc coi thường ta, thúc muốn về Võ Đang nhận tội, là muốn mọi ngườitrong toàn thiên hạ đều biết Chu Chỉ Nhược ta không biết liêm sỉ, khôngcòn trong sạch nữa mà còn cao hứng hay sao? Về sau sẽ không ai dám lấyta nữa. Hoặc như thúc tự sát trước mặt ta, để cho ta một mình đối mặtvới Trương chân nhân khổ sở vì kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, thống khổ và tiếc hận vì đệ tử mang theo ô danh mà rời khỏi cõi đời. Thúc nói vìhiệp nghĩa, nhưng những người khác cũng sẽ chỉ nghĩ là ta hãm hại thúcthôi, về sau thiên hạ không còn chỗ nào cho ta dung thân.. oa..!!..” Ta càng nói càng cảm thấy mình có lý, sự nghiêm túc, điềm tĩnh mà tavẫn giữ cho mình không biết khi nào đã rơi mất, trong lòng ương ngạnhdâng lên, ta vừa nói vừa nhìn Mạc Thanh Cốc mặt lộ ra vẻ hổ thẹn lại tựtrách, nhịn không được mà diễn tiếp, hai tay ôm mặt giả bộ phát khóc. “Chỉ Nhược, cháu đừng khóc, là Thất thúc sai rồi, không nên nghĩ racách này làm hại danh dự của cháu, khiến cho sư phụ thương tâm, tổn hạiđến thanh danh Võ Đang, Thất thúc thật hồ đồ, sống nhiều năm như vậy rồi còn không nghĩ chu đáo được như cháu. Chỉ Nhược cháu nói xem Thất thúcphải làm sao? Mới có thể khiến cháu không khó xử, để chịu trừng phạt vìxúc phạm đến cháu?” Mạc Thanh Cốc càng thêm bối rối, tay chân luống cuống nhìn ta, khẩntrương nhìn xung quanh, may mắn chỗ này là đuôi thuyền, các võ sĩ chèothuyền đều ngồi trên đầu, những người khác cũng không có mặt, không aithấy được cảnh này, lúc này mới lơi lỏng, bối rối nói. Ta qua kẽ tay có thể thấy Mạc Thanh Cốc đang luống cuống, bối rối vàlo lắng nhìn ta quan tâm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, lại nghĩ đến cái hôn cuồng nhiệt dưới biển kia, cả người không khỏi nóng bừng, nhìn đôi mắt đen kia, khuôn mặt phiêu dật như tiên kia,trong lòng tự nhiên nghĩ, nếu có thể cùng nam nhân này sánh đôi, thậtcũng không uổng phí sống kiếp này. Ý niệm này vừa nảy ra, lập tức khiến ta bừng tỉnh, trong lòng rungchuyển, chẳng lẽ ta yêu hắn? Ta nhớ đến lần đầu tiên dưới chân núi VõĐang nhìn hắn tà áo phiêu phiêu, lần đầu tiên nhìn hắn múa kiếm phảngphất như tiên nhân mê người, nhớ đến lúc hắn cầm tay ta dạy viết chữ,nhớ đến lúc hắn cầm điểm tâm ta làm mà nhấm nháp, lúc nào cũng khích lệ, cưng chiều ta, thậm chí ngay cả Tống Thanh Thư cũng ghen tị vì ta đượcsủng như vậy. Nhớ dưới đáy biển, hắn một lần lại một lần cuốn lấy môi ta, hồi ta đi học rất bảo thủ, từ trung học đến hết đại học, nhiều năm cũng chưa từng để ai chạm đến mình như vậy. Cái hôn của hắn, chẳng những ta không thấy chán ghét mà ngược lại, cảm giác thật hạnh phúc và ngọt ngào, loại tâmlý này trong tiểu thuyết ngôn tình nói đến rất nhiều, ta chưa được ănthịt lợn nhưng cũng không phải chưa từng thấy lợn chạy bao giờ, chẳnglẽ, là ta yêu hắn mà không phát hiện ra? Một ý niệm nho nhỏ nảy ra, cứ thế ở trong đầu cắm rễ sâu, nhổ rakhông được, ngược lại nhanh chóng nảy mầm lớn lên. Lúc này ta mới hiểuđược, từ rất lâu ta đã vô tri vô giác đặt hắn trong lòng mà không biết.Nhưng còn hắn? Trong lòng hắn có ta không? Nhiều năm như vậy chưa từngnghe nói hắn có đính hôn, cũng không từng nghe nói trong giang hồ cóquan hệ gần gũi với một cô gái nào. Phái Nga Mi tuy có rất nhiều sư tỷ muốn tiếp cận hắn, nhưng ta chưatừng thấy hắn thân cận với một ai, ta không biết đáp án của hắn, nhưngcũng không chấp nhận mình chưa đánh đã lui. Xem hắn tính cách chính trực cổ hủ lại nghiêm túc, lần này cũng là cơ hội tốt nhất, ta lập tức tiếptục giả khóc, dùng tay áo che gần kín hết mặt, ngữ khí tỏ ra vô cùng đau khổ: “Thất thúc, thúc thật quá đáng, chẳng lẽ thúc khi dễ ta, phá hủytrong sạch của ta rồi liền không muốn chịu trách nhiệm sao? Thúc biếtrõ, trong sạch của ta đã mất, trừ thúc ra thì chẳng còn ai có thể… Lạichỉ nói mình nhận lỗi, chịu tội mà không nói phụ trách, hay là thúc coithường vì ta là một cô gái con nhà nông tầm thường, không phải thế giađại hộ, không xứng với cao đồ phái Võ Đang phải không?” “Chỉ Nhược, cháu nói lung tung gì đó, ta trước giờ chưa từng nghĩ như vậy. Ta thương cháu như ruột thịt của mình, yêu cháu hơn cả tính mạng,làm sao coi thường cháu chứ. Nhưng ta với Chu đại ca gọi nhau là huynhđệ, lại vẫn coi cháu như cháu gái, ta cũng đã lớn tuổi, cháu hiện giờmới mười tám, làm sao có thể vì ta mà chậm trễ cả đời? Mà cháu làm saokhông ai có thể lấy? Ai dám nói cháu không thể, Thất thúc lập tức lấymạng hắn, hơn nữa Thanh Thư, Vô Kỵ đều rất thích cháu, cháu…” Mạc Thanh Cốc bị ta bắn phá tả tơi, cũng không biết mình đang nói cái gì. Ta nghe được hắn nói câu yêu hơn tính mạng, trong lòng đang vui sướng khôn tả, thì bỗng nghe hắn đem ta ném cho người khác như vậy, liền tứcmuốn chết, không khỏi ngắt lời hắn, giọng mang theo đau thương vô hạn: “Thích ta? Nếu ta biến thành một con khỉ Tống Thanh Thư lại càngthích ta hơn. Vô Kỵ đại ca hiện giờ một tay nắm quận chúa nương nương,theo bên người còn có một tiểu nha đầu tuyệt sắc, còn có một cô nươngmột lòng yêu thương hắn, lại còn hắn chính miệng xin cưới, phải lấy tiểu biểu muội về nhà, Thất thúc đem ta nói cùng một chỗ với bọn họ, có phải thấy ta con nhà nông gia chỉ đáng để làm thiếp cho đứa cháu mà thúc yêu thương nhất, hầu hạ hắn và đám biểu muội cùng quận chúa nương nương kia mới thích hợp đúng chỗ phải không?” “Ta không có! Chỉ Nhược, cháu biết rõ ta không có ý này, cháu là caođệ Nga Mi, cho dù không có Vô Kỵ, Thanh Thư, trong thiên hạ còn có vô số những anh tài tuổi trẻ. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, ta đã ba mươi tư tuổi, cũng tính là nằm nửa người vào quan tài rồi, mà cháu còn trẻ, tacoi cháu như con gái, làm sao có thể… Chuyện này không cần nói nữa,chủy thủ này cho cháu, cháu lúc nào muốn lấy mạng ta, cứ cầm nó đến, tatuyệt đối không phản kháng.” Mạc Thanh Cốc trong lòng bối rối, không biết phải làm sao, rất nhiềulời đều không nói ra nổi, chỉ cảm thấy mỗi câu đều khiến lòng đau đớnvạn phần, nhìn ánh mắt ủy khuất kia, từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ đưa cho ta. Ta cũng không vì lời hắn nói mà đổi ý, tay tiếp lấy chủy thủ, nhìnhắn xoay người muốn đi, nắm chặt chủy thủ, thanh âm nói đủ lớn để hắnnghe thấy: “Không có thúc thúc nào đi hôn cháu gái mình cả. Ta mặc kệ, thúc hônta thì phải phụ trách. Thanh chủy thủ này ta coi như sính lễ thúc đưa,sau khi về núi ta sẽ nói cha đến nói chuyện với Trương chân nhân.” Lời ta nói như một cây gậy giáng thẳng vào đầu Mạc Thanh Cốc, hắnsuýt chút nữa thì ngã thật, đầu không dám quay lại đi thẳng vào trongkhoang. Ta nhìn mặt biển sương mù giăng mênh mông, tâm tình thật khó lúc nào tốt được như bây giờ, ngẩng đầu nhìn trời cười ngây ngất. Thậtkhông ngờ mình lại có ngày lớn mật, ương ngạnh đến thế, ta vuốt ve hoavăn khắc trên vỏ bao chủy thủ, nhớ đến bóng dáng hắn chật vật ban nãy,trong lòng lại cảm giác thật ngọt ngào, lần đầu tiên hiểu được Triệu Mẫn tại sao lại thích chọc ghẹo Trương Vô Kỵ, cảm giác đó quả thật khiếncho người ta không thể kiềm chế. Ta không muốn nhìn lại cái không khí trầm buồn trong khoang, ở bênngoài mạn thuyền hóng gió ngắm cảnh biển, trong lòng lại tràn đầy nhữngtư vị không thể nói thành lời, mắt lại hiện lên ánh mắt muốn trốn tránhkia, đôi môi nóng rực kề sát kia. Ta hít sâu vào một hơi, nói cho chínhmình, chỉ cần trong lòng hắn chưa có ai, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc. Ngồi ngây một hồi lâu, sương mù trên biển không những không tan ra mà ngày càng dày đặc. Ta nhìn cá dưới mặt nước bơi qua bơi lại, tiếng bụng sôi chợt vang lên rồn rột, lúc này mới nhớ từ trưa hôm qua đến giờ mình còn chưa ăn gì, lập tức nhìn chăm chú mấy con cá, khi thấy một con cálớn dài tầm gần một thước, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực hút vào, TồiKiên Chỉ lực đánh ra, năm ngón tay đã túm ngang vào sát mang cá, đem con cá lớn nặng phải đến bốn năm mươi cân nhấc lên. Ta cao hứng, liền ra chỗ để những vật dụng đã chuẩn bị sẵn ở cuốithuyền, ngồi sát mạn thuyền mổ cá. Ta giữ lại cái đầu cá rồi tiếp tụcrửa thân cá, trở vào trong lấy gạo và bánh bao chuẩn bị sẵn ra, lại lấychậu sắt, nồi sắt. Trong chậu sắt, than củi đã chuẩn bị sẵn được đốtlên, đổ nước ngọt vào nồi, thêm gạo vừa đủ để nấu cháo, một cái lồng hấp được đặt vào thành ngăn trên của nồi, để bánh bao vào, dùng hơi nướctrong nồi cháo đang nấu để hâm nóng bánh. Vừa nấu cháo, ta vừa dùng chủy thủ cắt con cá lớn thành từng khốinhỏ. Tiểu Chiêu thấy ta đang làm gì, cũng chạy đến hỗ trợ, cầm thịt khônướng trên than củi, không có gia vị gì khác, chỉ có thể thêm chút muối. Đợi cho cháo nấu xong, bánh bao cũng hâm nóng, thịt cũng chín, ta lấy hai cái bánh bao, múc bát cháo đến trước mặt Diệt Tuyệt nói: “Sư phụ, trên thuyền không có điều kiện, thầy lại không ăn thịt, xin hãy dùng tạm mấy thứ này vậy.” “Không sao.” Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, cầm lấy bắt đầu ăn, từ chiều hôm qua đến giờ, đói không chỉ có mình ta a! Tiểu Chiêu bên kia nướng xong thịt cũng đem đồ ăn đến riêng cho từngngười Kim Hoa bà bà, Trương Vô Ky, Tạ Tốn, Triệu Mẫn. Tạ Tốn hơn mườinăm không được đụng đến vị muối, khi Ân Tố Tố còn trên đảo nàng khéo léo nhưỡng rượu bằng trái hoang, làm ra được chút muối thô để dùng. Từ khinàng rời đảo, ông ta một người mù lòa ở lại sống được cũng khá vất vả,nói chi đến được nhấm nháp những tư vị của nhân gian, lập tức không kìmđược liên tục khen ngợi ta và Tiểu Chiêu. Ta lại mang đồ ăn đến cho Mạc Thanh Cốc, cư nhiên giữ vẻ mặt bìnhtĩnh, giọng lạnh lùng và trong trẻo, không nhanh không chậm nói: “Thất thúc, thúc chắc cũng đói rồi, mau ăn thôi!” Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, cũng không dám nhìn ta, chờ ta đi rồi mớibắt đầu ăn. Ta thấy mọi người đều đang ăn, mới ra lấy đầu cá cho vàocháo nấu tiếp. Cái này chuẩn bị cho A Ly, lòng ta thở dài, Trương Vô Kỵvà mọi người chắc cũng không so đo với Ân Ly đang bị trọng thương đâu. Cháo nấu chín, ta múc ra vừa chờ vừa thổi cho đến lúc chỉ còn âm ấm,liền nêm cho vừa miệng, lúc này mới nâng Ân Ly dậy, đặt nàng dựa vàovai, đút cháo cho nàng, sau đó dùng nội lực đẩy cho cháo trôi xuống cổhọng, một ngụm lại một ngụm chậm chạp. Trương Vô Kỵ bên kia nhìn, thấyhổ thẹn, buông đồ ăn đến bên cạnh ta, đỡ Ân Ly tựa vào ngực hắn, nói: “Chỉ Nhược muội tử, muội múc cháo cho Châu Nhi, ta giúp muội ấy nuốt xuống.” Ta gât đầu, đem cháo đút cho nàng, Trương Vô Kỵ dùng nội lực giúpnàng nuốt cháo, được hai chén nhỏ. Ta và Trương Vô Kỵ đều biết y thuật,biết nàng hiện giờ thương nặng, không tiêu hóa được nhiều nên cũng không đút thêm nữa, ta giúp nàng lau sạch miệng rồi châm cứu một chút, xongrồi mới yên tâm dùng bữa, lúc này lửa trong chậu sắt đã tắt từ lâu, cháo cũng đã lạnh. “Chu tỷ tỷ thật lợi hại, trong tình thế hỗn loạn mà vẫn có thể tìmđược một chiếc thuyền rộng thế này, lại chuẩn bị đầy đủ hết cả quần áo,chăn đệm, đồ ăn, nước ngọt, than củi, thật không đơn giản. Không ngờ Chu tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị tốt như vậy, không những giúp chúng ta có cháoăn, mà còn chưa chịu nghỉ ngơi khi người khác chưa được ăn uống đầy đủa!” Triệu Mẫn bên kia, vì miệng vết thương bị rách nên thương nặng thêm,không thể ăn thịt, nàng ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, mỗi ngày đềuăn uống sơn hào hải vị, mấy thứ đồ ăn thô đạm bạc cũng nuốt không nổi,uống xong cháo liền ngồi bên Tạ Tốn, thâm sâu nói. Lời này vừa nói ra, Diệt Tuyệt, Kim Hoa bà bà, ngay cả Tiểu Chiêu vàTrương Vô Kỵ đều nhìn ta nghi ngờ. Trong lòng ta đổ rầm một cái, đồ ăntrước mắt đều ăn không nổi nữa. Nhưng Mạc Thanh Cốc đã lên tiếng: “Quận chúa không cần khách khí, Chỉ Nhược từ nhỏ đã thông minh lanhlợi, khi ở Vạn An Tự cũng là nàng nghĩ ra cách mới giúp cho sáu đại phái an toàn xuống đất. Từ khi đi lên thuyền của quận chúa, nếu đã sớm biếtđến tiền lệ Vạn An Tự, tối hôm qua lại gặp cường địch, theo tính củanàng thì nhất định là phải chuẩn bị từ sớm rồi.” Mạc Thanh Cốc nói xong, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt giãn ra nhiều,Trương Vô Kỵ, Tiểu Chiêu và Kim Hoa bà bà cũng hết nghi ngờ, chỉ cóTriệu Mẫn ngượng ngùng liếc Trương Vô Kỵ một cái, thấy hắn không có vẻgì trách cứ mới tỏ ra thoải mái. “Các thuộc hạ của quận chúa giúp mọi người chèo thuyền, chúng ta rấtcảm ơn, nhưng Chỉ Nhược không có thói quen hầu hạ Mông Cổ Thát tử, nơinày còn có ít thịt, gạo, muối, bánh, than củi, vẫn làm phiền bọn họ tựchuẩn bị đi!” Cảm nhận của ta về Triệu Mẫn thông minh này rất phức tạp, nhưng tuyệt đối thích châm chọc nàng, có lẽ là ta rất trẻ con đi. Thật sự khôngthích kiểu người giống như Tiết Bảo Thoa này, luôn tính kế người khác,bất quá điêu ngoa của nàng có thể khiến Thất thúc lên tiếng bảo vệ ta,cũng là thu hoạch ngoài mong đợi. Tạ Tốn rất nhanh đã ăn no, ông ta sống cả đời làm gì có gì chưa trảiqua, tự nhiên là đem lời Triệu Mẫn nói thành kiểu cô gái ghen tị ăn dấmchua, lập tức cười ha ha một tiếng, giải vây cho nàng ta, nói: “Vô Kỵ, con ra ngoài xem còn nhiều sương mù không, nếu còn nhiều thìkhông phải lo những kẻ kia truy đuổi nữa, kéo buồm lên cho bọn chèothuyền nghỉ ngơi.” “Dạ!” Trương Vô Kỵ đáp, đi ra ngoài, một lát sau dẫn theo các võ sĩvào. May là thuyền này ta đã chọn kỹ, nên chứa hai ba mươi người cũngkhông quá chật chội. Ta ngồi một chỗ yên lặng ăn, bọn võ sĩ được TrươngVô Kỵ và Tiểu Chiêu giúp lại nấu thêm cháo, hấp thêm bánh, đem tất cảchỗ thịt nướng lên, sì sụp ăn uống. Thời gian trôi rất nhanh, xem trời đã giữa trưa, sương mù chẳng những không tan mà còn nổi gió lớn, mây đen trên trời cũng tụ lại đen kịt, có lẽ sắp mưa. Ta nghe nói trên biển nguy hiểm nhất là gặp gió lốc, thuyền này chỉ là một thuyền nhỏ, không chắc có thể chịu nổi gió bão, lập tứclo lắng. Có lẽ là Trương Vô Kỵ được trời ban may mắn, tuy rằng mưa to gió lớnnhưng gió lại thuận hướng thổi về Trung Nguyên, thuyền được gió đẩy,thuận đường đi rất nhanh, hơn nữa sương mù chẳng những không bị mưa làmtan đi mà ngược lại càng dày thêm, mọi người lúc này mới yên lòng. Mưato gió lớn thế này, chắc hẳn thuyền địch cũng không đuổi theo kịp, lúcnày bọn võ sĩ cũng ăn uống xong, hơn nữa một đêm chèo thuyền cũng mệtmỏi không chịu nổi, nằm la liệt trong khoang ngủ thẳng. Có lẽ thời tiết ẩm thấp, lại thêm gió lạnh, đến chiều, Ân Ly sốt rấtcao, bắt đầu nói mớ linh tinh. Ta cùng Tiểu Chiêu và Trương Vô Kỵ ngồibên lo lắng chăm sóc nàng, ta biết đây là do bị trọng thương, trời lạilạnh, phải nhanh chóng nghĩ cách nếu không biến chứng sẽ phiền toái.Trong cơ thể nàng lại tích lũy nhiều độc như vậy, cho dù trong nguyêntác Ân Ly không chết nhưng hiện tại nếu có sai sót gì cũng sẽ không cứuđược nàng. Đột nhiên Ân Ly quát lên: “Tên tiểu tử Trương Vô Kỵ kia, sao không lên đảo Linh Xà với ta?” Đang lúc chúng ta lo lắng lại nhìn thấy nàng nói mớ lớn tiếng nhưvậy, ta càng gấp gáp, phải giúp nàng hạ sốt, đáng tiếc trên người takhông còn thuốc, nàng lại bị thương quá nặng, nếu dùng châm cứu để kíchphát tiềm lực cơ thể chỉ sợ tổn hại đến thọ của nàng, chỉ có thể sốngquá trung niên, không có cách nào ta đành phải dùng khăn ướt đắp trêntrán cho nàng, cùng Tiểu Chiêu xoa nóng tay chân nàng, giúp nàng khôngbị lạnh. Ân Ly vẫn không ngừng lầm bẩm nói mớ, bỗng nhiên lại kinh hoảng kêu lên: “Cha ơi, cha… cha đừng giết mẹ con, đừng giết mẹ con… Dì hai là docon giết đó, cha giết con đi, không liên quan gì đến mẹ con cả… Mẹ ơi,mẹ chết rồi! Con làm hại mẹ rồi! Hu hu… hu hu…” “Châu Nhi, Châu Nhi, muội tỉnh lại đi. Cha muội không có ở đây, đừng sợ.” Trương Vô Kỵ đau lòng, giữ người Ân Ly nhỏ nhẹ nói. Ân Ly trong hôn mê lại giống như tỉnh táo, giận dữ nói: “Cha không ra gì, ta không sợ ông ta. Tại sao ông ta lại lấy vợ hai,vợ ba? Một người đàn ông lấy một vợ chưa đủ hay sao? Cha ơi, cha thaylòng đổi dạ, có mới nới cũ, lấy hết người này đến người khác, làm khổ mẹ con quá, làm khổ lây cả con nữa! Ông không phải là cha ta, ông là kẻbạc tình, là đại ác nhân! Ta hận ông, hận ông!” Trương Vô Kỵ ngồi bên bỗng giật mình kinh hoảng, sợ đến mặt mày táimét. Ta bỗng nhớ lại trong nguyên tác, khi mà cùng bốn cô gái ngồi chung một thuyền, Trương Vô Kỵ mơ thấy một giấc mộng, thấy mình lấy đượcTriệu Mẫn, lại lấy cả Chu Chỉ Nhược. Khuôn mặt sưng phù của Ân Ly cũngbiến thành đẹp, luôn cả Tiểu Chiêu cũng lấy hắn luôn. Hiện giờ nghe được Ân Ly nói khiến hắn tỉnh mộng, bị dọa cho ngượng ngập. Hắn biết rõ, bởi vì Ân Dã Vương yêu thiếp ghét bỏ vợ, quen thói lăngnhăng, Ân Ly không chịu để cho mẹ bị khinh khi nên giết chết ái thiếpcủa cha, mẹ nàng vì thế mà phải tự vẫn, Ân Dã Vương còn toan một đaogiết chết con ruột mình báo thù cho ái thiếp. Câu chuyện luân thường đại biến, thảm khốc kia cũng chỉ vì Ân Dã Vương không chung tình với mộtngười lại năm thê bảy thiếp mà ra. Trương Vô Kỵ nghe Ân Ly nói chuyện cũ lung tung, sắc mặt trở nên vô cùng xấu hổ, lòng ta cũng yên tâm hơn,vậy cũng tốt, đỡ cho hắn tiếp tục mộng đẹp, đối với cô gái nào cũng tỏra yêu thích khiến người ta động tâm mà nuôi ảo tưởng. “Vô Kỵ, huynh đi với muội đi, đi với muội đi. Huynh cắn lưng bàn taymuội một cái nhưng muội chẳng giận huynh chút nào. Muội nguyện một đờihầu hạ huynh, chiều chuộng huynh, coi huynh như chủ nhân. Nếu huynh thấy muội xấu xí, muội sẽ hủy hết võ công để cho huynh vui lòng, bỏ hết độcnhện để huynh thấy muội vẫn như hồi mới gặp nhau… Vô Kỵ, muội đi khắpnơi tìm huynh, đủ mọi chân trời góc biển, nghe được tin mới biết huynh ở Tây Vực rơi xuống vách núi chết rồi, muội đau lòng không còn muốn sốngnữa. Ở Tây Vực muội gặp một thanh niên tên là Tăng A Ngưu, hắn võ côngcao cường, tính hạnh cũng tốt, hắn bảo sẽ lấy muội làm vợ…” Ân Ly đang lảm nhảm chuyện nhà của mình, bỗng nhiên lại khổ sở bithảm cầu xin, nói thật dịu dàng, uyển chuyển, mọi người nghe, ngay cảDiệt Tuyệt sư thái cũng hiện trên mặt vẻ không đành lòng, chỉ có TriệuMẫn sắc mặt vẫn như cũ nhưng ánh mắt càng thêm thâm trầm. Mạc Thanh Cốc vẫn ngồi yên một chỗ, nghe xong lời này, cũng biết việc Trương Vô Kỵ dùng tên giả là Tăng A Ngưu, nghĩ đến khi ở Tây Vực Ân Lydù chết cũng muốn tìm được Vô Kỵ, lại nhớ đến lời trước đó ta nói vềTrương Vô Kỵ, sắc mặt nghiêm túc đến bên cạnh Trương Vô Kỵ, ấn bả vaihắn nói: “Vô Kỵ, cổ nhân khi lấy vợ không coi sắc đẹp là chính, quan trọngnhất là người có đức, Châu Nhi cô nương vận mệnh khổ sở, cũng là ngườichí tình chí nghĩa, đối với cháu một lòng một dạ, cháu đã biết nàng nhưvậy, lại từng nói muốn cưới nàng, cho nên không được hủy lời hứa, chênàng xấu, mà phải đối xử với nàng thật tốt.” Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên, Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu, ta và Thất sư thúccủa hắn đều biết hắn dùng tên giả, không khỏi bối rối, liếc nhìn TriệuMẫn, thấy Triệu Mẫn nhìn mình vẻ u oán, trong lòng giật thót, lại khôngkìm được liếc về phía ta, ta không để ý đến khiến hắn mặt trắng bệch,mang vẻ tu dưỡng nghe lời nói với Mạc Thanh Cốc: “Thất sư thúc, xin thúc hãy yên tâm, cháu sẽ không phụ Châu Nhi.” “Cái tên A Ngưu đó nói với muội rằng: “Cô nương, ta thành tâm thànhý, mong được lấy cô làm vợ, chỉ mong cô đừng cho rằng ta không xứng đáng thôi”. Hắn lại nói: “Từ nay trở đi, ta sẽ hết lòng yêu thương bảo vệcô, lo lắng cho cô, dù ai đến gây khó dễ cho cô, dù người đó tài ba ghêgớm thế nào đến khinh khi cô, ta sẻ xả thân để bảo vệ cho cô được chutoàn. Ta mong cô được bình yên vui vẻ, quên đi những bất hạnh khổ đau từ trước”. Vô Kỵ, cái tên A Ngưu đó nhân phẩm còn tốt hơn huynh nhiều, võcông giỏi hơn cả Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi. Thế nhưng tronglòng muội đã có một tên tiểu quỉ lang tâm đoản mệnh rồi, nên muội khôngnhận lời hắn, chỉ nghĩ nếu huynh còn sống, muội sẽ đi đến chân trời gócbiển tìm huynh, nếu huynh đã chết, muội sẽ ở vậy thủ tiết với huynh. VôKỵ, huynh thử xem, A Ly đối với huynh tốt hay không tốt? Năm xưa huynhcoi thường muội, bây giờ trong lòng huynh có hối hận hay không? Sau muội nghe Chu tỷ tỷ nói A Ngưu ca chính là huynh, muội không sao tin được,năm đó huynh quật cường hung dữ như thế, làm sao lại biến thành tốt nhưvậy được? A Ly có phải ngốc lắm không? Huynh đối với muội tốt như vậy,muội cũng không tin tưởng huynh.” Lúc này Ân Ly giống như đang nói chuyện cùng Trương Vô Kỵ, rất nhiềuđiều trong nguyên tác không có nhưng nàng vẫn nói ra, mới hiểu được tâmtình của A Ly, tình yêu của nàng với Trương Vô Kỵ cũng là sâu nhất. Trương Vô Kỵ lúc mới nghe nàng kể lể những gì mình nói thấy thật làxấu hổ nhưng càng nghe càng thêm cảm động, tự nhiên nước mắt ròng ròng,ngay cả Triệu Mẫn thần sắc u oán cũng không nhìn đến nữa, Tiểu Chiêu vẻmặt giật mình, đến Kim Hoa bà bà ánh mắt càng thêm hung ác, ta thựckhông đành lòng để Ân Ly nói tiếp để người ta nghe được tâm sự của nàng, hoặc muốn uy hiếp hoặc muốn cười nhạo nàng, lập tức lên tiếng hỏi Triệu Mẫn: “Quận chúa, không biết ngày đó bình thuốc cô lấy trên người ta cómang theo không? Trong đó có thuốc trị thương, tác dụng rất tốt, Ân Lybị thương nặng, nếu cứ sốt như vậy, có thể sẽ không qua khỏi.” “Ai biết được bình thuốc của ngươi có tác dụng gì mà mang theo? Ngươi y thuật tốt như vậy, ngay cả trọng thương của Khổ đại sư cũng có thểchữa khỏi, Châu Nhi bị thương hẳn là không cần nói! Chính là ngươi cănbản không muốn chữa!” Triệu Mẫn giọng không chút kiêng dè, ánh mắt thâmtàng, câu sau nói với ta nhưng mắt lại ủy khuất nhìn Trương Vô Kỵ. Ta nhìn Trương Vô Kỵ vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, trong lòng phátphiền, Trương Vô Kỵ khi nào thì học Hứa Tiên, chẳng những tâm nhũn màtai cũng nhũn, ý châm ngòi rõ như vậy mà cũng tin, nhưng nhìn hắn mắt đỏ hồng, nghĩ hắn từ nhỏ đã chịu khổ, hơn nữa lại vì Ân Ly mà rơi lệ, takhông đành lòng nói lời trách cứ. Mà ta thì có thể nhẫn tâm mặc kệ Ân Ly sao? Vừa rồi nghe lời nàng nói trong mê sảng mới cảm thấy được, nha đầu này mới là nữ tử đáng được yêu thương nhất, nàng từ nhỏ đã phải chịu khổ, còn chưa có được một cuộcsống hạnh phúc, làm sao có thể để nàng chết đi được? Ta nói: “Cô không mang theo cũng thật khiến ta khó xử, nếu dùng châm cứu kích thích tiềm lực của nàng, cho dù có khỏe lại cũng sống không quá tuổitrung niên. Còn có một cách, là dùng nội lực của ta chữa thương chonàng. Nhưng nội lực của ta có đặc thù, nếu dùng chữa thương cho nàng sẽbị hao tổn rất lớn, trước khi hồi phục sẽ không thể dùng võ công, hơnnữa muốn khôi phục lại cũng phải mất mấy tháng, vạn nhất bọn người Ba Tư kia đuổi theo thì ta phải làm sao?” Ta nói hết, trước dùng ánh mắt e ngại lướt qua Diệt Tuyệt, lại dùngánh mắt tỏ ý không nơi dựa vào nhìn thoáng qua Mạc Thanh Cốc, thầm nghĩ, không tin đại hiệp như ngươi lại mặc kệ không để ý đến ta. Về phần chữa thương, tuy rằng có hao tổn nội lực thật nhưng chỉ hai ngày là sẽ khôiphục, hy vọng lần này có thể thoát khỏi Diệt Tuyệt, trở về Võ Đang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]