Ngày ấy, nàng từ Khu chợ phía tây, kỳ thật chỉ mang năm người về, trong đó bốn người đều là nam, lúc đấy Ôn Hương nhìn trúng bọn họ, là bởi vì lúc bọn họ bị dẫn đến trước hang hổ, ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Hương, vô cùng sợ hãi, lại vô cùng khát vọng.
Ánh mắt khát vọng như vậy, làm Ôn Hương cảm thấy rung động, nên đã dùng nhiều tiền hơn khi mua các nô lệ khác cứu bọn họ, không biết vì sao, cho dù sống lại một đời, Ôn Hương vẫn không thể máu lạnh được như người bên ngoài.
"Đa tạ công tử đã cứu chúng ta!"
Người được cứu ra, trên mặt cũng mang theo sự vui sướng sống sót sau tai nạn.
"Mấy người đứng lên đi, ta cứu các ngươi, là bởi vì ta cảm thấy, mỗi người đều có quyền được sống, không nên bị tước đoạt như vậy, các ngươi bây giờ đã được cứu ra rồi, nên sống một cuộc sống thật tốt."
Ôn Hương khoát khoát tay, ý bảo bọn họ đi nhanh lên.
"Công tử, nếu ngài không chê, bốn người chúng tôi nguyện cống hiến sức lực cho công tử, tuyệt không phản bội công tử!"
Bốn người vừa được cứu ra khỏi sợ hãi, lại đồng thời vô cùng kiên định quỳ trên đất, nghiêm túc nói với Ôn Hương.
Ôn Hương ngẩn người, nhìn qua bốn người này, cũng không phải đơn giản như vậy, nhất là ánh mắt này, cũng không ôn hòa như người bình thường, cho dù là vừa rồi cũng bị ném đến hang hổ, bọn họ cũng không cầu xin tha thứ, chỉ là có khao khát sống mạnh mẽ.
Ôn Hương nghĩ nghĩ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-choi-chet-hoang-trieu/752284/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.