Lão vương phi nhìn nàng nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc, cuối cùng cũng không nghe được nữa, ngắt lời nàng.
“Thế nào, tổ mẫu, Trần di nương hầu hạ không được tốt sao?”
Ôn Hương phản ứng rất nhanh, dường như không để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, lão vương phi cũng biết chuyện này không thể trừng phạt, cũng chỉ có thể nuốt cơn giận xuống, kiềm chế cơn tức giận lúc này.
“Được rồi, bây giờ không nói đến chuyện này nữa, ngươi nói xem, hôm nay ngươi ra ngoài tại sao không bẩm báo với ta một tiếng?”
Nói xong, bà ta nhìn Ôn Hương với vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc: “Mẫu phi của ngươi qua đời sớm, phụ vương quanh năm không có ở trong phủ, một tiểu thư khuê các ra ngoài lại không bẩm báo với trưởng bối một tiếng, hơn nữa ngươi còn không mang theo lấy một nha hoàn ra ngoài, đây là việc mà một tiểu như khuê các như ngươi nên làm sao?”
Giọng nói của bà ta vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa còn giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như Ôn Hương đi ra ngoài chính là làm chuyện gì đó không gặp được người khác.
“Tổ mẫu, hôm nay tiểu Hương ra ngoài vốn dĩ là muốn nói với tổ mẫu, nhưng lúc đó, tam muội đang khóc lóc trước mặt tổ mẫu, còn ở trước cửa viện tử của con, tổ mẫu còn an ủi muội ấy, nói muốn báo thù cho muội ấy!”
Nói đến đây, Ôn Hương dừng lại, còn từ từ nhìn về phía lão vương phi.
“Nhưng, Cháu gái nghĩ, tổ mẫu đưa tam muội đến Tướng quốc tự, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-choi-chet-hoang-trieu/752283/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.