Quá mất mặt, thật sự quá mất mặt, đặc biệt là chuyện thứ nhất, quả thực xấu hổ muốn chết, Hứa Đình Sinh nằm sắp trên bàn sách, không dám ngẩng đầu. Đối với những việc như thế này, tâm lý của người ba mươi mốt tuổi sẽ không làm cho anh bình tĩnh, mà chỉ làm anh cảm thấy càng mất mặt.
Phản ứng của những người khác so với Hứa Đình Sinh dự tính có chút khác nhau, lúc tan học, thậm chí có nam sinh còn tới vỗ vỗ bờ vai của anh: "Đình Sinh, cậu thật quá phong cách."
"Phong cách", trong đầu Hứa Đình Sinh, hai từ này rất lâu đã không còn xuất hiện, ở trong mắt anh, "phong cách" là làm chuyện ngu ngốc, không làm việc ngu ngốc sẽ không phải chết, phải giả vờ điệu thấp mới là sáng suốt.
Nhưng ở thời điểm hiện tại lại không giống nhau, lúc này bạn học nói anh có "Phong cách", đúng là không có ác ý gì.
Đối với người ngoài, Hứa Đình Sinh quả thực quá "phong cách", đặc biệt là trong mắt các nữ sinh.
Thời gian này, nữ sinh phân hai nhóm, một nhóm theo chủ nghĩa lãng mạn, thích ca hát, đá cầu, thích nam sinh đánh nhau.
Ca hát thì không cần phải nói, cho dù niên đại nào cũng đều là vũ khí tán gái sắc bén, Hứa Đình Sinh có hát được hay không, các nữ sinh còn không biết, nhưng ít nhất chuyện anh nửa đêm ở mái nhà say rượu rồi hát vang là rất có phong cách.
"Nghe nói Đình Sinh còn biết đàn ghi-ta, trường học chính là nghe tiếng đàn của cậu ấy ở trên mái nhà nên mới bắt được."
"Ha.. ha, tớ muốn nghe Đình Sinh ở mái nhà đàn ghi-ta và ca hát, chỉ hát cho một mình tớ nghe."
Những tin tức ngầm đó, chính Hứa Đình Sinh cũng không biết, nếu anh biết trường học bắt được anh là nhờ vào tiếng đàn ghi-ta, nhất định sẽ kêu to oan quá, bởi vì, anh xác định, anh khẳng định, chính mình căn bản không biết đàn ghi-ta, nói gì đến việc vừa đàn ghi-ta vừa hát.
Năm 2002, World Cup bóng đá Nhật Hàn, đội Trung Quốc lần đầu tiên tiến vào trận chung kết World Cup, mang tới một làn sóng nhiệt bóng đá trước và sau năm 2002. Tuy rằng phía trên World Cup, đội Trung Quốc đá ba trận bóng đều hòa chưa thắng, nhưng trong vườn trường lúc này, bóng đá còn được hoa nghênh hơn so với bóng rổ, Hứa Đình Sinh vẫn luôn là cầu thủ trung tâm của đội bóng, mặc quần áo số 10 đá bóng, có rất nhiều nữ sinh nhìn qua, nhóm nữ sinh tới xem bóng đá đơn giản chỉ là tham gia náo nhiệt, với hiểu biết ít ỏi của họ về bóng đá mà nói, cầu thủ mặc quần áo số 10 chính là lợi hại nhất.
Điện ảnh Hồng kông nội địa, hoặc các phòng chiếu phim ở huyện thành nhỏ đều chiếu các phim có cảnh đánh nhau, thời điểm nóng nhất, ngay cả internet cũng trợ giúp truyền bá rất hứng khởi. Vì thế đàn ông trong tưởng tượng của các cô gái, giống giang hồ khí phách, khoái ý ân cừu, giống như Trần Hạo Nam, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, giống như Lưu Đức Hoa, đập vỡ cửa kính tiệm áo cưới, lấy áo cưới đẹp nhất cho Ngô Thiến Liên mặc vào, rồi đưa cô đi đua xe đến chảy cả máu mũi.
Cho nên, theo suy nghĩ của các nữ sinh, nam sinh xấu một chút mới đáng yêu, nam sinh đương nhiên có thể đánh nhau, nhưng không phải kiểu "nhân vật phản diện", anh không thể là quạ đen, không thể là Tang Bưu, anh phải là Trần Hạo Nam, là "người xấu chính diện".
Hứa Đình Sinh là hình mẫu nam sinh giống như trong tưởng tượng của các nữ sinh sao?
Đương nhiên, bởi vì hình tượng "phản diện" của đám người Bảo Minh đã đi sâu vào lòng mọi người, Hứa Đình Sinh đối lập với bọn họ khẳng định phải là "chính diện". Ngay cả Đàm Thanh Linh, người luôn luôn gương mẫu cũng nói với Hoàng Á Minh: "Đánh thật hay."
Tình tiết Hứa Đình Sinh bị người khác ấn trên mặt đất, tự nhiên được mọi người xem nhẹ, thầy giáo chủ nhiệm nói như thế nào? Anh lấy một người đánh với tám người.
"Tin tức ngầm, trước tiên một mình anh đánh ngã ba người."
"Tin tức ngầm, lúc ấy có một nữ sinh đứng ở phía sau lưng lôi kéo góc áo của anh, tuy rằng không thấy rõ là ai, nhưng khẳng định là rất xinh đẹp, trận đánh nhau này có phải là vì nữ sinh kia, Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan."
"Thật là lãng mạn, nhưng mà rõ ràng nhân vật nữ chính phải là mình mới đúng."
Còn có một nhóm nữ sinh khác, các cô nàng cần cù, chăm chỉ và hiếu học, cũng sẽ thích nam sinh đọc sách, nếu không được thì nam sinh biết văn nghệ một chút, lại không được nữa thì nam sinh viết chút ít văn chương cũng tốt.
"Bạn học Hứa Đình Sinh phát biểu văn chương trên báo thanh niên Tiệm Hải."
"Tớ cảm thấy vẫn là câu 'thế giới lớn như vậy, em muốn đi xem' tương đối có tình cảm."
"Nói đi là đi, một chặng đường xa đó, không biết cậu ấy cần bạn đồng hành không?"
"Tư xuân."
"Ha.."
"Nghe nói, cậu ta ở văn phòng giáo viên nói, kỳ thi vào tháng sau muốn vào tốp 20 người đứng đầu, thật chờ mong Hứa Đình Sinh có thể làm được, vậy thì quá hoàn mỹ."
"Khả năng lúc ấy, chính là muốn làm cho mấy vị giáo viên vui lòng nên mới nói như vậy, bọn họ nói kiến thức cơ bản của Hứa Đình Sinh không được tốt lắm, rất nhiều người chờ chế giễu đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]