Cả khuôn mặt Hứa Đình Sinh đều biến thành trái mướp đắng, mà còn là trái mướp đắng màu đỏ có thể nhỏ ra máu.
"Mình đã làm việc này sao trời? Mất mặt quá rồi, làm sao có thể.. Không phải là bị oan đó chứ? Trong trí nhớ của kiếp trước, một chút ấn tượng cũng không có."
Nhưng với tình hình trước mắt, mặc kệ có oan hay không, anh cũng không đủ sức để giải thích.
"Nếu đúng thật là anh làm, mặc dù không đến mức đùa nghịch lưu manh.. Quấy rối, tóm lại, vẫn là có chút không thể tưởng tượng nổi." Hứa Đình Sinh thầm nghĩ mà cảm thấy có chút xấu hổ.
Thầy giáo chủ nhiệm nhìn nhìn Hứa Đình Sinh, thấy biểu tình vô cùng hối hận khổ sở của cậu, cho nên không có đối với việc này dây dưa nữa, thầy tiếp tục nói:
"Chuyện thứ hai, việc xin nghỉ phép của trường học chúng ta rất nghiêm khắc, học sinh không thể vi phạm, giáo viên.. Càng không nên bao che. Bạn học Hứa Đình Sinh của chúng ta đâu, cuối tuần chạy đến bên trong phòng làm việc của giáo viên ném tờ giấy coi như xin nghỉ, sau đó nghỉ luôn một tuần lễ, các em biết lý do xin nghỉ phép của bạn học Hứa là cái gì không? Nào, bạn học Hứa Đình Sinh, chính em nói lý do cho các bạn nghe một chút đi."
Liên quan tới việc này, phần lớn học sinh ngồi phía dưới đều đã nghe nói qua, còn một số ít không biết cũng đã hỏi thăm các bạn học khác. Microphone đưa tới bên miệng, Hứa Đình Sinh mím môi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cho-em-lon-len/3391340/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.