Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra thì chỉ thấy năm phát đạn do Phong Lăng bắn đều trúng trung tâm tấm bia ngắm bắn trong sân, hơn nữa cô còn bắn xuyên cả qua mấy tấm bia phía sau, bắn rơi hết toàn bộ viên đạn do đám người bên quân đội bắn. A K bỗng thấy hơi rưng rưng, quả nhiên, mắt nhìn của lão đại và các sĩ quan là chuẩn nhất. Dù khẩu súng này rất nặng nhưng dù gì Phong Lăng cũng là Phong Lăng, cho dù trong tay có là tảng đá nặng ngàn cân, độ chính xác khi ngắm bắn của “cậu ấy” cũng không phải là điều mà người bình thường có thể so bì được. Hơn nữa, Phong Lăng còn không hề do dự một giây phút nào đã lập tức nổ súng, vậy mà vẫn có thể bắn chuẩn xác như vậy, chắc mấy người đứng gần “cậu ấy” nhất đều sắp bị điếc cả hai tai rồi cũng nên. Một khấu súng có trọng lượng như vậy vẫn có thế có uy lực nhanh và tốc độ hơn cả bình thường, Phong Lăng đột nhiên nhớ lại mọi người thường quen chọn những khẩu súng nhẹ nhàng tiện lợi khi ở căn cứ, bởi không ai muốn bất tiện khi vác đồ trên lưng và cũng quá trì tay. Nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng, lúc bọn họ chọn súng bắn tỉa, khi họ chỉ chọn súng có trọng lượng nhẹ, Lệ lão đại đã từng nhận xét một câu thế này: “Quả nhiên là các cậu chưa đủ trải nghiệm.” Thì ra là anh có ý này. Không phải súng nặng thì nhất định sẽ là gánh nặng, ngược lại, có lẽ vào một lúc nào đó, chỉ có những thứ nặng hơn như vậy mới có thể áp chế được vận tốc gió và các loại biến cố trên chiến trường, khi đó loại súng nặng nề này sẽ vững vàng hơn các loại súng nhẹ khác gấp mấy lần. Phong Lăng không ngờ chuyến đi lần này lại có thu hoạch như vậy, khóe miệng cô cong lên. Đến khi cô thu súng lại, dù đám người trong sân không muốn vỗ tay, nhưng họ không thể không vỗ vì ngại tỏ rõ thái độ không hòa bình với căn cứ XI. A K còn kích động hơn, m* nó, anh ta hận không thể chạy ù lên ôm cục cưng Phong Lăng này vào lòng. Nhưng lúc này anh ta vẫn ghi nhớ kỹ ánh mắt có thế ăn thịt người của Lệ lão đại, ôm thì thôi, anh ta vẫn nên bảo vệ Phong Lăng cho tốt thì hơn… Sau khi đến trại huấn luyện của đội bắn tỉa quân đội, liên tiếp ba ngày sau, A K trở thành cái bóng của Phong Lăng, cô đi đâu, anh ta sẽ theo tới đó, chỉ thiếu mỗi lúc cô đi vào nhà vệ sinh. May mà căn phòng mà hai người họ đang ở có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, nên họ không cần phải đi ra ngoài. Đây không phải là căn cứ XI, dù không cần huấn luyện, nhưng vẫn phải tránh hiềm nghỉ. Nếu bên này không có chuyện thì họ thà nằm lì trong phòng cũng sẽ không đi ra ngoài, càng không đi đến nhà ăn của bọn họ để cho người ta vây xem và chỉ trỏ bàn tán sau lưng. Buổi sáng ngày thứ tư, lúc huấn luyện sáng, đội bắn tỉa của quân đội mời họ đến tham gia cùng, nhưng giữa giờ, Phong Lăng bị một thành viên mới trong số bọn họ “không cẩn thận” xô xuống hồ nước huấn luyện gần đó. Dù cô đã có đề phòng, nhưng vẫn bị rơi xuống nước, nửa thân trên còn chưa bị dính nước thì cô đã được A K nhanh tay lẹ mắt kéo lấy tay, lôi cô lên. “Không sao chứ?” Phong Lăng lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía đám người lúc này đã giải tán. Cô vừa giũ nước dưới quần mình, vừa dùng giọng nói chỉ có A K mới nghe thấy hỏi: “Trước khi rời khỏi căn cứ, không phải lão đại đã nói với anh rồi à? Anh ấy bảo chúng ta ở đây lâu nhất là bao lâu?” A K liếc nhìn cô, nhỏ giọng đáp: “Năm ngày.” Nghe thấy hai chữ này, Phong Lăng lập tức có tính toán. Tạm thời cô không so đo với đám rác rưởi của quân đội nữa, bằng không, sự hòa bình duy trì ngoài mặt của căn cứ XI và quân đội sớm muộn gì cũng sẽ bị phá bỏ, đến lúc đó thật sự sẽ khó xử lý, chi bằng đừng để xảy ra chuyện thì hơn. Cô lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra, vỗ vỗ: “Điện thoại bị vào nước rồi.” Bình thường, cô rất ít khi mang điện thoại khi ở trong doanh trại huấn luyện của căn cứ XI, nhưng ở đây, cô luôn mang theo mình, không ngờ lại gây ra tình trạng này. “Cậu về thay đồ trước đi, đừng đi lung tung, để tôi ở đây xử lý bọn này.” A K nháy mắt với cô. Phong Lăng gật đầu, dù cô chỉ bị ướt quần, nửa thân trên không làm sao, nhưng nhếch nhác như thế này đứng ở đây quả thực cũng không được ổn cho lắm. Cô lại lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía đám người đó, nhỏ giọng nói: “Xử lý đơn giản là được, đừng làm quá, bằng không khi quay về chúng ta cũng khó ăn nói.” “Yên tâm! Tôi chưa đến nỗi so đo, tính toán với đám ranh con này đâu, nhưng kiểu gì cũng phải tìm dịp chơi họ một trận.” A K vừa nói vừa như xem thường họ mà xoay khớp cổ tay. Động tác này chứng tỏ anh ta đã tức giận. Phong Lăng biết anh ta rất đáng tin, nên cũng mặc anh ta, vừa lấy chiếc điện thoại nhúng nước, vừa đi về phòng. Sau khi quay về phòng, cô lau sạch nước ở trên điện thoại đi, nhưng tạm thời nước chắc nước ở bên trong không thể bốc hơi được, bây giờ màn hình vẫn tối đen, không biết còn có thể sử dụng được nữa hay không. Bây giờ nhiệt độ của Los Angeles rất thấp, Phong Lăng vừa ở dưới nước lên nên cơ thể rất lạnh, nhưng nhớ lời dặn của A K là đừng tách khỏi anh ta quá lâu, vì vậy, cô không định tắm rửa nữa. Sau khi thay đồ xong, Phong Lăng quay lại, cầm lấy bình siêu tốc trong phòng, đun ít nước nóng để uống. Uống xong mấy ngụm nước, cô cầm chiếc cốc, quay người, đột nhiên khựng lại lại, nhìn chiếc bình siêu tốc đặt ở trên bàn, sau đó lại xoay người đi vào phòng A K nhìn ngó, lập tức mí mắt cô giật giật. Sao lại có những hai chiếc bình? Tối qua không phải trong phòng này chỉ có một chiếc bình siêu tốc thôi sao? Hôm nay đã có ai vào đây? Còn có ai đã cố ý mang một bình nước mới vào? Nhớ lại lời A K từng nói, hình như vị sĩ quan chỉ huy mập – cấp trên của Daniken thường xuyên dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với những người đàn ông mà ông ta thích, không lẽ… A K thật sự đoán trúng rồi sao? Thủ đoạn bẩn thỉu này sẽ là gì? Cô đột nhiên đặt cốc nước trong tay xuống, xoay người định đi ra ngoài, nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng cửa vang lên, tên sĩ quan chỉ huy mập mà thỉnh thoảng cô chỉ gặp trên sân huấn luyện đi vào, tươi cười nhìn cô: “Định đi đâu thế? Tiểu Phong Lăng?” Ba chữ này khiến Phong Lăng nổi da gà, cô bình tĩnh nhìn tên sĩ quan chỉ huy, lạnh nhạt nói: “Nếu ngài sĩ quan chỉ huy có việc, có thể gọi tôi và đồng đội tôi cùng đến gặp ngài bất cứ lúc nào, trước mắt thì đây là phòng riêng của chúng tôi, ngài hạ cố đến thế này hình như không được thích hợp cho lắm.” “Còn ít tuổi mà đã có tâm lý đề phòng ghê thế nhỉ, nếu không mượn cơ hội này đến đây, không biết lòng dạ tôi còn phải ngứa ngáy đến bao giờ.” Tên sĩ quan chỉ huy mập nhìn gương mặt khó phân rõ là nam hay nữ nhưng lại khiến lão ta động lòng ngay từ lần gặp đầu tiên của Phong Lăng, lòng lão ta càng ngứa ngáy hơn. Lão ta nhìn chằm chằm vào Phong Lăng, đóng cánh cửa sau lưng lại, sau đó tiện tay khóa trái. Nghe thấy âm thanh khóa cửa, ánh mắt của Phong Lăng hơi đanh lại, hai tay vô thức nắm chặt. Cô ngoảnh lại, toan cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, người của căn cứ XI bọn họ có một thói quen, trên điện thoại có một phím để liên lạc khẩn cấp cho người khác, chỉ cần tốc độ tay của cô đủ nhanh thì nhất định có thể thông báo cho A K nhanh chóng quay lại, nhưng khi vừa giơ tay ra, cô đã chợt nhớ điện thoại của mình đã bị nhúng nước. Phong Lăng bình tĩnh rụt tay lại, nhưng lúc nhìn thấy tên sĩ quan chỉ huy mập đang tiến gần về phía mình, dường như cô đã dự cảm được chuyện gì đó nên chợt cau mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]