Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra thì chỉ thấy năm phát đạn do Phong Lăng bắn đều trúng trung tâm tấm bia ngắm bắn trong sân, hơn nữa cô còn bắn xuyên cả qua mấy tấm bia phía sau, bắn rơi hết toàn bộ viên đạn do đám người bên quân đội bắn.
A K bỗng thấy hơi rưng rưng, quả nhiên, mắt nhìn của lão đại và các sĩ quan là chuẩn nhất. Dù khẩu súng này rất nặng nhưng dù gì Phong Lăng cũng là Phong Lăng, cho dù trong tay có là tảng đá nặng ngàn cân, độ chính xác khi ngắm bắn của “cậu ấy” cũng không phải là điều mà người bình thường có thể so bì được.
Hơn nữa, Phong Lăng còn không hề do dự một giây phút nào đã lập tức nổ súng, vậy mà vẫn có thể bắn chuẩn xác như vậy, chắc mấy người đứng gần “cậu ấy” nhất đều sắp bị điếc cả hai tai rồi cũng nên.
Một khấu súng có trọng lượng như vậy vẫn có thế có uy lực nhanh và tốc độ hơn cả bình thường, Phong Lăng đột nhiên nhớ lại mọi người thường quen chọn những khẩu súng nhẹ nhàng tiện lợi khi ở căn cứ, bởi không ai muốn bất tiện khi vác đồ trên lưng và cũng quá trì tay.
Nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng, lúc bọn họ chọn súng bắn tỉa, khi họ chỉ chọn súng có trọng lượng nhẹ, Lệ lão đại đã từng nhận xét một câu thế này: “Quả nhiên là các cậu chưa đủ trải nghiệm.”
Thì ra là anh có ý này.
Không phải súng nặng thì nhất định sẽ là gánh nặng, ngược lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495817/chuong-918.html