Mọi người đều sống trong căn cứ đã bao nhiêu năm, những chuyện các cậu chưa thấy thì chưa chắc người khác cũng vậy, đặc biệt là đám A K thường xuyên tiếp xúc với Phong Lăng. Nếu Phong Lăng không phải là đàn ông thì không phải cậu ấy đã bị phát hiện từ lâu rồi sao? Cả ngày mấy người các cậu đều nghĩ cái gì thế hả?” Kiều Phỉ vừa dứt lời, mấy thành viên của đội Ba đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó họ lại nhìn về phía đám Phong Lăng đang ngồi, thấy Tam và Lâm Thành, còn có Phong Lăng đang vừa nói vừa cười với nhau, trông chỉ như mấy người anh em tốt lúc ở chung. Nếu Phong Lăng thật sự là con gái, chắc cậu ta đã bị phát hiện từ lâu, một người có thể giấu trong căn cứ một, hai năm, nhưng về lâu về dài, chuyện này không thể tiếp tục như thế mãi. Không lẽ thứ đồ kia thật sự là của dì Cherry? Vậy sao dì Cherry lại đột nhiên biến mất khỏi nhà ăn? Lẽ nào là vì bà ấy cảm thấy xấu hổ khi thứ đó bị mấy cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy, nên mới bỏ đi? Nhưng như vậy thì có vẻ hơi quá… Giờ họ muốn tìm dì Cherry để hỏi rõ chân tướng thì lại không thể liên lạc với bà ấy được. Nhưng dẫu sao Kiều Phỉ cũng là sĩ quan, anh ta không thể nào lừa bọn họ được. “Bọn tôi biết rồi anh Kiều, là lỗi của bọn tôi.” Mấy người họ nhỏ giọng nói một câu. Kiều Phỉ lạnh nhạt gật đầu: “Ừm, từ sau đừng có đồn linh tinh khắp nơi về mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Mấy tin nhảm nhí trong căn cứ XI gần đây đều xuất phát từ miệng các cậu đúng không? Nếu Phong Lăng thật sự có vấn đề, bên trên đã đặc biệt gọi cậu ấy đi điều tra rồi, hoàn toàn không cần người như các cậu phải động tay động chân đâu, biết chưa?” “Hiểu, bọn tôi hiểu rồi… Anh yên tâm, sau này bọn tôi không làm vậy nữa đâu!” Kiều Phỉ dời mắt, bấy giờ mới bỏ đi, mấy người ở lại vẫn giữ vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Sáng hôm sau, Phong Lăng đi theo quân đội Mỹ rời khỏi căn cứ, A K cùng đi với cô. Không ai biết tại sao bỗng dưng Phong Lăng lại được người của quân đội Mỹ dẫn đi, nhưng tất cả mọi người đều biết dường như chuyện quân đội mời Phong Lăng cũng không hề đơn giản. Thành viên của đội bắn tỉa được “mời” đi, mà nơi đến lại còn đến là quân đội Mỹ – nơi chẳng mấy hòa thuận với căn cứ XI, trong đó chắc chắn có điều gì mờ ám, nhưng không ai dám hỏi. Sau khi đến nơi, Daniken sắp xếp một chỗ ở khá tốt cho Phong Lăng. Vừa bước vào, nhìn thấy bày biện trong phòng, Phong Lăng lùi ra ngoài: “Đây không phải là nơi mà tôi nên ở, A K ở đâu? Tôi ở cùng với anh ấy.” “A K cũng ở trong tòa nhà này nhưng nếu chúng tôi đã mời hai cậu đến đây, đương nhiên không thể để các cậu phải chịu ấm ức chen chúc trong một căn phòng với nhau được. Căn phòng mà cậu ấy ở đó cũng có điều kiện khá tốt, cậu cứ yên tâm ở lại đây, tôi sẽ nói chuyện với lãnh đạo sau, xem nên sắp xếp chuyện để các cậu giao lưu thi đấu với đội bắn tỉa bên chúng tôi thế nào.” Daniken vừa nói vừa mở cửa, ra hiệu cho cô đi vào. Ngoại truyện (179-2) Nhưng Phong Lăng kiên quyết không bước vào. Cô cứ cương quyết như vậy một lúc, không biết A K nhảy bổ từ đâu ra, đột nhiên đi từ phía cầu thang đến, vẫy tay với cô từ xa: “Phong Lăng, cậu qua đây, phòng tôi rộng lắm, còn có một phòng riêng nữa, có hai cái giường, vừa hay chúng ta có thể ở chung với nhau!” “Được.” Vừa nghe thấy có hai chiếc giường, Phong Lăng không do dự đã gật đầu, tiến về phía A K, hoàn toàn không để ý đến Daniken luôn lôi kéo cô đi vào bên trong. Thấy A K đột nhiên chạy đến tầng này, Daniken nhất thời không tiện nhiều lời, chỉ vừa bước lên trước vừa nói: “Không phải chúng tôi đã sắp xếp phòng riêng cho từng người các cậu rồi sao? Anh bạn A K này, bình thường trong căn cứ, các cậu cũng sống chung với nhau như vậy sao?” “Đều là đàn ông với nhau cả, ở chung một phòng thì có gì không đúng, cũng đâu phải ngủ cùng một giường đâu.” A K thản nhiên nhìn ông ta: “Mà dù có nằm cùng một giường cũng chẳng sao, không lẽ trong quân đội bên này, mọi người đều ở phòng riêng? Các vị có nhiều phòng đến thế à? Không có các nơi như ký túc tập thể sao?” “Nơi như thế cũng có, nhưng đối với những thành viên xuất sắc như cậu và anh bạn nhỏ Phong Lăng đây, trước giờ, chúng tôi luôn có đãi ngộ rất tốt. Ngoài khoản tiền. thưởng kếch xù ra, những người giỏi giống các cậu sẽ còn được phân một nơi ở riêng khá tốt như thế này. Ở tòa nhà đối diện có rất nhiều tay súng bắn tỉa xuất sắc trong các đội bắn tỉa, tôi sẽ tìm cơ hội để giới thiệu các cậu làm quen với nhau.” Daniken cười nói. “Ha ha, chúng tôi đến giao lưu học hỏi thêm thôi chứ không nghĩ đến những chuyện khác. Các ngài cứ bận việc trước đi, khi nào cần thì gọi chúng tôi một tiếng.” A K nói đoạn rồi nháy mắt với Phong Lăng: “Đi thôi, về phòng trải ga đã, tôi thấy trong phòng có ga mới đấy.” Thấy hai người bỏ đi, Daniken đứng nguyên tại chỗ, nụ cười trên mặt dần tắt, sau đó chuyến sang lạnh lùng. Ông ta híp mắt lại, ngoảnh đầu nhìn căn phòng mà mình đã đặc biệt sắp xếp cho Phong Lăng, đi tới với sắc mặt không vui, đóng sâm cửa lại. Sáng ngày hôm sau, đúng như Daniken nói, ông ta đã sắp xếp cho bọn họ so tài một trận với thành viên của đội bắn tỉa trong quân đội. Một cuộc “giao lưu kỹ thuật” rất đơn giản, đơn giản tới mức Phong Lăng và A K đều nhìn ra sự mất tập trung của bọn họ. Họ chỉ dùng loại súng trường tự động kiểu 81, ngay cả súng bản tỉa mà quân đội hay dùng cũng không được mang ra, nhưng ngoài điểm có tính năng tốt và độ chính xác cao ra, loại súng trường tự động này vẫn còn một thiếu sót nho nhỏ chính là cực kỳ nặng. Nó còn nặng hơn loại súng bắn tỉa lớn nhất mà hai người họ từng tiếp xúc ngày trước. A K không thấy có vấn đề gì vì anh ta khá khỏe, nhưng anh ta lại hơi lo lắng cho Phong Lăng, lo bọn họ cố ý không mang súng bản tỉa mà lại mang loại súng này là để cố tình châm chọc “thân thế yếu ớt” của “cậu ấy”. Nhưng Phong Lăng không hề có biểu cảm gì, cô chỉ nhìn vẻ mặt đầy tự tin của thành viên đội bắn tỉa bên phía quân đội Mỹ lúc tập bắn, cô có thể nhìn ra thể lực và sức khỏe của mỗi người bọn họ đều vô cùng tốt. Bình thường, Lệ lão đại thường hay lôi chuyện thể lực của cô ra nói, điều này cũng rất có lý. Lúc đến lượt A K và Phong Lăng, A K bước lên trước, dù súng có hơi nặng nhưng trước mặt những tay súng bản tỉa tài giỏi của quân đội, anh ta vẫn tỏ ra không hề thua kém. Đến khi Phong Lăng chuẩn bị bước lên, lúc A K quay lại bên cạnh cô, anh ta đã dùng âm lượng chỉ có cô và anh ta có thể nghe thấy, khẽ nói một câu: “Trọng lượng của khẩu súng này không bình thường, vừa rồi, tôi đã tiện tay thử các khẩu súng khác, chúng nhẹ hơn khẩu súng này của chúng ta một chút, xem ra trong báng súng của khẩu súng trường tự động kiểu 81 của chúng ta đã bị đổ thêm chì hay cát rồi. Chắc chắn đám ngốc này đang muốn sỉ nhục người từ căn cứ XI chúng ta, cậu chú ý trọng lượng của nó một chút.” Phong Lăng nghe thấy, thản nhiên bước ra, đến giữa sân, cô cầm lấy khẩu súng mà bọn họ đưa đến tận tay mình. Quả nhiên, đúng như lời A K nói, trọng lượng của nó còn nặng hơn nhiều so với dự liệu của cô. Nhưng tấm bia tập bắn lại là kiểu vòng tròn, một trong những mục mà hàng ngày bọn họ thường xuyên huấn luyện trong căn cứ. Lúc tất cả mọi người trong sân đang chờ xem một tay súng bắn tỉa gầy gò từ căn cứ XI đến bị bẽ mặt, còn chưa kịp chuẩn bị để cười nhạo thì đã nghe thấy mấy tiếng súng “đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng” liên tiếp vang lên, chấn động tới mức người trên sân không kịp phản ứng lại. a4…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]