Lúc này Quý Mộng Nhiên cũng không cam lòng để Quý Noãn hạ thấp mình, tư thế hết sức nghiêm túc và chuyên nghiệp, khiến người ta cảm thấy có lẽ cô ta cũng có chút bài bản. Mặc dù vừa rồi quả thật Quý Noãn đã khiến người ta ngạc nhiên, nhưng đoán chừng cô cũng chỉ trùng hợp gặp may mà thôi. Lúc này Quý Noãn và một vị tổng giám đốc khác phát bóng cùng lúc. Không tiếp tục đợi đến lượt cuối cùng, Quý Mộng Nhiên thấy mọi người phát bóng thì cũng vội phát bóng theo. Lúc này, bóng của cô ta lăn bên ngoài một vòng rồi rơi xuống lỗ. Cô ta đang đắc ý thì thấy bóng của Quý Noãn cũng y như vừa rồi, rất ổn định rơi xuống lỗ, thậm chí không chạm vào mặt cỏ bên cạnh chút nào. Lại một tràng tiếng khen vang lên, dù bóng của Quý Mộng Nhiên cũng vào lỗ, nhưng vẫn hoàn toàn bị kỹ thuật của Quý Noãn lấn át. Có điều, dù sao lần này bóng cũng đã vào lỗ, vì vậy Quý Mộng Nhiên không bị loại. Cô ta đứng ngay ngắn ở vị trí của mình, che khuất tầm nhìn phía sau được bao nhiêu thì che bấy nhiêu. Lúc nãy vậy mà cô ta lại để Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy tư thế khi chơi bóng của Quý Noãn. Vừa nhớ lại cô ta liền cảm thấy hối hận và khó chịu không thôi, lúc này chỉ có thể cố gắng che chắn. Quý Noãn cũng không tìm hiểu hành động lén lút nhích tới nhích lui của Quý Mộng Nhiên, chỉ nghĩ chân hoặc lòng bàn chân cô ta không thoải mái, chứ không hiểu sao cô ta cứ đi qua đi lại lộn xộn như thế làm gì. Mấy vị tổng giám đốc cũng chơi lâu rồi, lại thấy tư thế hiên ngang của hai chị em này thú vị, thế là họ không chơi tiếp nữa mà đứng phía sau nhìn các cô chơi. Thấy không ít những người vốn đang chiến đấu đã bỏ ngang nửa chừng, Quý Noãn không có hứng tiếp tục, nhưng Quý Mộng Nhiên lại thấp giọng khiêu khích: “Đừng bỏ đi chứ, tiếp tục đi nào, để tôi xem lối chơi như gặp may của cô còn có thể đến mức nào.” Vừa rồi tư thế cầm gậy golf của Quý Noãn không chuẩn, rõ ràng là không giỏi, chẳng phải gặp may thì còn có thể là gì? Thông thường Quý Noãn không bao giờ để ý đến kiểu khiêu khích này, nhưng cô thấy các vị tổng giám đốc khác đều đang nhìn về phía này, thế là ngẫm nghĩ một lát, cô không nhiều lời, lại cầm gậy golf chơi tiếp. Quý Noãn lại đánh một quả vào lỗ rất ổn định. Lúc này bóng của Quý Mộng Nhiên lăn qua lăn lại hai vòng ở miệng lỗ, cuối cùng đứng yên trên bãi cỏ, không rơi xuống. Quý Mộng Nhiên tức đến nỗi suýt ném cả gậy golf đi. Quý Noãn bỏ gậy golf xuống trước cô ta một bước, nhận lấy nước khoáng được người phục vụ của khu nghỉ mát đưa tới từ phía sau. Lúc vặn nắp chai, cô tỉnh bơ nói: “Đừng ham hơn thua như thế, ở đây đều là những người có mặt mũi và lãnh đạo của các công ty lớn. Phụ nữ tham gia là được rồi, tranh hơn thua với mấy người đàn ông ở chỗ này làm gì.” Câu này xem như giải thích rõ ràng cho tư thế không mấy chuyên nghiệp vừa rồi của cô. Tiệc xã giao bên Luân Đôn quả thật không nhiều trò giải trí như tiệc rượu ở Trung Quốc. Ở bên đó phần lớn là chơi các trò vận động nhẹ, vừa chơi bóng vừa bàn chuyện làm ăn mới là kiểu được ưa thích. Quả thật mấy năm nay Quý Noãn đi theo Mr. Vincent đã học được rất nhiều thứ, nhưng trước giờ cô vẫn chưa từng có ý định lấy ra khoe khoang. Quý Mộng Nhiên tự mình chạm vào họng súng thì trách ai? Rất nhiều tổng giám đốc đã rút lui để xem hai người bọn họ. Nếu Quý Noãn không cho cô ta biết tay, đoán chừng Quý Mộng Nhiên sẽ thật sự tưởng rằng mình là người xuất sắc ở đây. Sắc mặt Quý Mộng Nhiên khó coi, cô ta quay người bỏ đi. Lúc đi đến chỗ Thịnh Dịch Hàn, thấy anh ta vẫn ngồi đó, hoàn toàn không có ý định tới dỗ dành hoặc có ý chống đỡ giúp mình, cô ta càng tức giận dằn mạnh gậy golf xuống trước mặt anh ta. “Sao vậy, thua là thua, còn tức giận vung gậy cái gì?” Thịnh Dịch Hàn rời mắt khỏi Quý Noãn đang đứng bên kia, lạnh nhạt lia mắt nhìn qua sắc mặt xanh mét của Quý Mộng Nhiên: “Đã thua rồi mà còn muốn trách gậy golf không phối hợp với em sao?” “Anh còn chế nhạo em?” Quý Mộng Nhiên không vui, nguýt anh ta. Thịnh Dịch Hàn lạnh nhạt cười một tiếng, xoa cằm, đồng thời nhìn Quý Noãn đang đứng ở chỗ uống nước. Tóc Quý Noãn đã không còn dài như ba năm trước, mái tóc chấm vai cứ thế tùy ý được buộc đuôi ngựa sau gáy, nhìn đơn giản lại rất năng động, trên người vẫn mặc bộ đồ đi biển rộng thùng thình. Cô không mặc váy đi biển xanh xanh đỏ đỏ khoe vai và đùi đẹp như những cô gái ở đây, mà chỉ mặc áo phông trắng và quần dài rộng rãi. Ngoài một đoạn cánh tay và phần cổ trở lên bị lộ ra thì những chỗ xinh đẹp khác đều được che kín trong áo. Phụ nữ đẹp chia thành rất nhiều loại, vẻ đẹp bây giờ của Quý Noãn dường như hoàn toàn khác với ba năm trước hoặc lúc cô mười mấy tuổi. Kiểu thỉnh thoảng khiêm tốn, thỉnh thoảng khoa trương, nhưng ánh mắt lại không hề sợ sệt thế này, khiến du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông nổi lên mãnh liệt. Chỉ là cô tránh quá xa, khiến người ta muốn lại gần cũng không được. Quý Noãn để chai nước suối xuống, cười nói vài câu với mấy vị tổng giám đốc luôn miệng khen ngợi cô. Lúc này, một vị bộ trưởng của cơ quan nào đó cười ha hả rót trà cho Mặc Cảnh Thâm. Ông ta vừa rót vừa nói: “Bây giờ trong giới kinh doanh này quả nhiên không chỉ đàn ông mới thống trị thiên hạ. Phụ nữ trẻ như Quý tổng cũng vô cùng xuất sắc.” Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn qua bên kia, bưng tách trà lên, như có điều suy tư, lại như nhẹ nhàng thờ ơ nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trong đám người. Thấy hiếm khi Mặc Cảnh Thâm nhìn cô gái nào lâu như vậy, vị bộ trưởng nào đó tưởng anh có hứng thú với Quý Noãn, lúc này liền mượn chủ đề này để tiếp tục câu chuyện. “Tôi đây cũng vừa mới đến Hải Thành nhậm chức không lâu, không được xem là biết rõ nhiều chuyện ở Hải Thành. Nghe nói cô Quý tổng này trước đây cũng là người Hải Thành, không biết cô ấy là thiên kim của nhà nào. Tôi rất tò mò về những trải nghiệm của cô ấy, chưa tới hai mươi lăm tuổi mà đã có thành tựu như vậy, thật sự là không tầm thường…” Thấy Mặc Cảnh Thâm chỉ bình tĩnh uống trà, dường như không cảm thấy phiền chán vì những lời này, nên ông ta lại càng cảm thấy vững lòng, nói tiếp: “Mặc tổng và Quý tổng đã từng gặp nhau chưa? Không đầy một năm rưỡi nữa là Mặc tổng đây cũng ba mươi rồi, dù Tập đoàn Shine có bận rộn thế nào đi nữa thì cậu cũng nên lập gia đình đi, cứ ở một mình thế này cô đơn lắm. Hay là chúng tôi tìm ai đó giới thiệu cho cậu nhé? Tôi thấy Quý tổng cũng không tệ, nếu Quý tổng biết Mặc tổng có ý với cô ấy…” Mặc Cảnh Thâm tiện tay để tách trà xuống, làm như không nghe thấy những lời a dua nịnh nọt và đề tài vừa nãy của vị bộ trưởng nào đó, thản nhiên nói: “Bàn tiếp chuyện liên quan đến Bộ Xây dựng và nhà thể thao cỡ lớn đi.” Vị bộ trưởng nào đó trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta nghĩ không thấu của Mặc Cảnh Thâm, lúc này liền đổi chủ đề, không tiếp tục nói về chuyện vừa rồi nữa. Đồng thời ông ta lại ân cần mỉm cười rót trà cho anh, “Mặc tổng có thể đồng ý lời mời tới đây đúng thật là hiếm thấy. Quả thật chuyện của Bộ Xây dựng dù sao cũng cần sự đồng ý của cậu. Không biết Mặc tổng đây có ý kiến gì về kế hoạch của chúng tôi không…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]