Tay Tô Tri Lam run run, định rút tay ra, nhưng bị Quý Noãn ghìm lại.
“Cô làm gì đấy? Buông ra!” Tô Tri Lam gắng sức vùng tay mình ra khỏi tay Quý Noãn.
Tuy nhiên, Quý Noãn vẫn nắm chặt tay cô ta, nở nụ cười lạnh, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thản nhiên, chỉ để mình Tô Tri Lam nghe được: “Sao có thể buông ra chứ? Tôi sẽ không buông tay trước khi hung thủ gϊếŧ con tôi bị đưa ra công lý.”
“Quý Noãn, cô…”
“Cô tưởng Tô Tuyết Ý chết rồi thì sẽ không còn chứng cứ, cô tưởng cảnh sát sẽ mau chóng kết thúc vụ án này trong thời gian Mặc Cảnh Thâm hôn mê, cô tưởng không ai nghi ngờ cô, cô sẽ tiếp tục làm đại tiểu thư không nhiễm bùn nhơ, tiếp tục đóng vai một bệnh nhân có chứng nhát gan không chịu nổi kích động, cô tưởng mình không có sơ hở sao?”
“Cô buông tay tôi ra!”
“Tô Tri Lam, tôi cho cô biết, tôi là người tính toán chi li. Cô cho tôi một vết sẹo, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần. Cô trộm đồ trong bụng tôi, cho dù tôi khoét tim cô, moi dạ dày cô, móc đáy huyệŧ cô cũng không giải trừ được nỗi hận thù trong lòng. Cô đừng tưởng Mặc Cảnh Thâm hôn mê thì nhà họ Mặc sẽ không nghi ngờ cô, sẽ không ai làm gì cô.”
Tô Tri Lam vẫn cố gắng rút tay ra, nhưng không biết Quý Noãn lấy sức mạnh từ đâu, cứ tóm lấy cổ tay cô ta, tóm chặt đến nỗi gần như muốn bẻ gãy xương cổ tay cô ta.
Từ đầu đến cuối Phong Lăng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495258/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.