Nhận ra uẩn khúc trong suy nghĩ của Quý Noãn, Phong Lăng nói: “Chúng tôi sẽ điều tra đám người kia. Bây giờ tôi đã thay bằng một nhóm khác rồi, cô yên tâm.”
Ít lâu sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, thông báo trước mắt đã hạ được sốt cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng cơn sốt vẫn còn đấy. Nhiệt độ chỉ có thể kiểm soát từ 39 độ trở xuống, anh vẫn trong tình trạng sốt cao. Sau vài giờ hạ sốt thì phải có người thức đêm chăm sóc anh, lau người giúp anh hạ sốt, còn phải thường xuyên cho anh uống nước ấm.
Quý Noãn đang ở đây, đương nhiên sẽ không ai tranh giành nhiệm vụ này với cô.
Đợi đến đêm khuya vắng vẻ, Nam Hành mới về căn cứ, còn Phong Lăng nằm nghỉ ngay trên chiếc ghế dài bên ngoài, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Mặc Cảnh Thâm vẫn đang ngủ, sắc mặt đã khác so với lúc cơn sốt cao kéo dài. Bây giờ nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống một chút, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn khôi ngô sinh động giờ tái nhợt. Anh ngủ quá yên lặng khiến Quý Noãn càng thêm sốt ruột trong lòng, không biết vết thương của anh đến bao giờ mới có thể hoàn toàn bình phục.
Cô đưa tay sờ trán anh, đúng là vẫn rất nóng.
Quý Noãn đứng dậy đi ra ngoài cửa, lấy túi chườm lạnh mà y tá mới mang vào. Sau khi cầm túi chườm trong tay một lúc, cô mới cẩn thận đặt lên trán anh.
Tuy Mặc Cảnh Thâm đang ngủ mê man nhưng có vẻ như cũng không được yên giấc. Trên trán có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495233/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.