Chương trước
Chương sau
Quý Noãn duỗi tay nắm lấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm, chú ý đến mới vừa rồi anh như cố ý đứng trước che chở cho cô.
Cô nhớ đến lời Phong Lăng từng nói, cô Tô bị chứng hưng cảm, nhưng dù sao Tô Tri Lam cũng không đến mức đánh mất lý trí mà làm chuyện gì quá giới hạn ở nơi như thế này.
Cùng lúc đó Mặc Cảnh Thâm níu cánh tay của Quý Noãn, nắm chặt tay cô, lặng lẽ mang lại cho cô cảm giác bình yên chân thật, không muốn cô bị ảnh hưởng vì những chuyện này.
Cử chỉ của hai người không thoát khỏi tầm mắt của Tô Tri Lam. Cô ta nhìn trân trân vào nơi cánh tay họ giao nhau, chua chát lên tiếng: “Cảnh Thâm, giữa chúng ta có hai năm ở bên nhau, anh ở lại làm thêm em cũng ở lại làm thêm, anh đi công tác em cũng đi công tác, những chuyện em và anh trải qua cùng nhau cũng không ít hơn so với Quý Noãn. Em đối với anh cũng là toàn tâm toàn ý. Chuyện trước kia em không cố ý nói dối, nhưng vì anh cứ bất công cự tuyệt tình cảm của em, trong khi em đã mòn mỏi chờ đợi anh bao nhiêu năm như vậy, em…”
“Đủ rồi.” Sắc mặt trắng bệch tái xanh của Mặc Cành Thâm càng khiến cho thái độ của anh thêm lạnh lùng: “Bắt đầu bằng lời nói dối thì sẽ không có kết cục gì đâu. Tình cảm mà cô Tô gửi gắm chẳng qua chỉ là chấp niệm của chính cô mà thôi. Tôi chưa bao giờ mắc nợ cô, nên cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Đi đi, đừng để mình mất hết thể diện.”
“Cô Tô.” A K rất tự giác, xem như đây là lệnh của ông Mặc, bước thẳng đến trước mặt Tô Tri Lam, lễ phép nói: “Tình hình sức khỏe của ông bà Mặc bây giờ không tiện tiếp khách quá lâu, mời cô lại nhà.”
Tô Tri Lam còn muốn nói tiếp nhưng A K đã chắn trước mặt.
Tay Tô Tri Lam run rẩy không ngừng, cô ta cố kiểm soát cảm xúc, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Tình cảnh nơi này bây giờ thật sự không có lợi cho cô ta. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được, vậy em về đây. Cảnh Thâm, tốt nhất anh cứ điều trị cho tốt, chờ đến khi anh xuất viện rồi em lại…”
“Cô Tô, xin mời.”
Cô ta còn chưa dứt câu thì A K vẫn đang đứng chắn trước mặt cô ta liền duỗi tay hướng ra ngoài cửa.
Ngón tay Tô Tri Lam siết chặt, cuối cùng vẫn gượng gạo duy trì phong độ, đi thẳng ra ngoài.
A K kiên quyết cản trở tầm mắt không cho cô ta nhìn vào phòng bệnh. Đến khi hai người họ đi xa, Nam Hành vẫn đang tựa người vào cửa phòng mới liếc sang nét mặt nhìn thoáng qua đã thấy trắng bệch đến dọa người của Mặc Cảnh Thâm: “Cậu chắc chắn vẫn còn chịu đựng được chứ?”
Anh vừa dứt lời thì Mặc Cảnh Thâm đã không thể trả lời anh, chỉ sau một tiếng kêu sợ hãi của Quý Noãn, cả người anh đã đổ ập vào người cô, cô cuống quýt đỡ lấy anh.
Quý Noãn sợ hết hồn, ngay lập tức ôm chặt lấy anh, chỉ sợ anh ngã xuống.
Nam Hành nhíu mày, xoay người ra ngoài gọi y tá. Đến khi bác sĩ và y tá vội vã chạy đến đỡ Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn mới nhìn thấy tay mình quẹt phải máu. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy vết máu rỉ ra trên lưng áo bệnh nhân màu lam của Mặc Cảnh Thâm thì trái tim giật thót.
Phòng bệnh của anh cách phòng bệnh của cô bốn tầng. Tô Tri Lam mới đến không bao lâu thì anh đã xuất hiện. Từ khi biết tin cho đến khi chạy đến đây, anh đã đi bằng cách nào? Vết thương của anh không chỉ đơn giản ảnh hưởng đến da thịt. Hai ngày nay bác sĩ đã nói, tuy xương ở vùng bị báng súng sắc nhọn đập vào không gây thương tích nặng, nhưng vết thương cũng gần sát vào xương. Khó khăn lắm anh mới tĩnh dưỡng được vài ba ngày, khó khăn lắm miệng vết thương mới khép lại, thế mà lại xuống giường…
***
Sắc trời dần tối.
“Quý Noãn, cô mở miệng ra là đã xứng danh quạ đen rồi.” Nam Hành đứng ngoài cửa phòng bệnh ngao ngán nói với người phụ nữ đang đứng trước mặt. 
Quý Noãn: “…”
Mặc Cảnh Thâm được bác sĩ và y tá đưa về phòng xử lí vết thương lần nữa, cầm máu, bôi thuốc, làm xong đủ thủ tục, thì quả nhiên đúng như lời cô nói. Vết thương bị rách lần nữa, viêm sưng chưa hết, chỉ mấy tiếng sau, Mặc Cảnh Thâm bắt đầu sốt cao, nhiệt độ vọt thẳng lên bốn mươi độ.
Vừa rồi anh may mắn vẫn đang ở bệnh viện, nếu không, sốt cao như vậy mà được điều trị chậm thì sẽ nguy kịch mất.
Bây giờ bác sĩ và y tá vẫn còn trong phòng bệnh, Quý Noãn không thể đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài đối mặt với ánh mắt kết tội của Nam Hành.
“Tôi trông chừng anh ấy từng giây từng phút để anh ấy không cử động. Thế mà tôi mới về phòng đi tắm một chút, các anh đã không quản được người. A K không dám cản anh ấy, nhưng cả những người khác cũng không biết đường cản sao? Không biết để anh ấy ra ngoài với vết thương ở lưng như vậy là sẽ nguy hiểm à? Ngăn một tí thì đã làm sao? Hôm nay người của anh phạm sai lầm, anh lại còn đổ trách nhiệm lên đầu tôi hả?” Quý Noãn trừng mắt lườm anh ta: “Tâm trạng tôi còn chưa kịp kích động vì bị bạn gái cũ của chồng công kích trực diện thì lại phải thấy chồng sốt cao đến hôn mê. Anh không nghĩ đến cảm xúc của tôi bây giờ mà an ủi một câu cho tử tế đi.”
Nam Hành liếc cô: “Tôi chẳng thấy cô có vẻ gì là bị bạn gái cũ công kích cả.”
Quý Noãn chớp mắt liếc lại: “Tôi còn chưa kịp kích động thì người đáng lẽ ra phải bị anh giữ lại trên giường đã lao vào rồi.”
“Cô muốn thử kích động một chút không?” Cặp mắt lạnh của Nam Hành khẽ nhướng lên: “Nếu cô muốn nghe thì nhân tiện bây giờ đang rảnh rỗi, tôi kể chuyện ngày xưa Tô Tri Lam và Mặc Cảnh Thâm bên nhau cho cô nghe. Cho dù trong chuyện này có bao nhiêu phần lừa lọc, bao nhiêu phần thật lòng, thì nói cho cùng cô Tô này cũng không có lỗi. Ở bên nhau hai năm, dù sao giữa họ cũng không thể coi như không có gì được. Ở lâu sinh tình cũng không phải là chuyện không thể…”
“Tôi không nghe.” Quý Noãn dứt khoát cự tuyệt.
“Không phải vừa rồi cô nói muốn được kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?”
“Tôi phát hiện kể từ khi tôi và Mặc Cảnh Thâm ở bên nhau hạnh phúc là anh đã ngứa mắt với chúng tôi rồi. Thật ra bây giờ tôi không có hứng với những chuyện liên quan đến Tô Tri Lam, mà lại thấy rất có hứng thú với anh đấy.” 
“… Cô thì có hứng thú gì với tôi.”
“Mỗi ngày anh không nói móc tôi được một câu thì làm như anh sẽ chết đi không bằng. Tôi có cảm giác như tôi cướp người đàn ông của anh đi vậy. Nam Hành, chẳng lẽ anh đối với Mặc Cảnh Thâm…” Ánh mắt Quý Noãn nhìn anh ta sâu xa, còn Nam Hành mới vừa phả được ít khói thuốc ra thì trong nháy mắt bị nghẹn trong cổ họng, ho điên cuồng một lúc lâu rồi mới đảo mắt nhìn về Phong Lăng đang đi ra từ thang máy. 
Nam Hành bị sặc ho dữ dội, Phong Lăng bước đến nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu, rồi ánh mắt lại bình thản quay sang nhìn Quý Noãn: “Bà Mặc, tôi đã bố trí những người khác đến canh gác phòng bệnh của cô rồi, sau này sẽ không có ai làm phiền cô nữa.”
Quý Noãn đáp lại một tiếng. Thật ra mà nói, nếu hôm nay có đổi là những người khác thì họ chắc chắn cũng không xen vào được. Dù sao trước đây Tô Tri Lam cũng có quan hệ thân thiết với bọn họ, họ không dám thẳng thừng trắng trợn ngăn cản thì cũng có thể tha thứ được.
Trong đám này nhất định có người khá gần gũi với người nhà họ Tô. Rõ ràng họ đã biết quan hệ trước kia của Tô Tri Lam và Mặc Cảnh Thâm mà vẫn cứ để cho bạn gái cũ đi vào gặp cô, hoặc là do họ thích xem kịch hay mà không để ý đến hậu quả, hoặc là trong đám người kia có người vẫn liên hệ với người nhà họ Tô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.