Lăn lộn trong phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm cả ngày, mãi đến bốn năm giờ chiều, bác sĩ đến tiêm thuốc kháng sinh cho Mặc Cảnh Thâm thì Quý Noãn mới về phòng bệnh của mình.
Bệnh viện ở Mỹ không ủng hộ tiêm thuốc, nhưng lưng và đầu của Mặc Cảnh Thâm bị thương rất sâu, lại vừa mới làm phẫu thuật xong, cần tiếp tục chống viêm để tránh nhiễm trùng, vì vậy nhất định phải truyền hai bình nước biển. Chỉ có điều, tốc độ truyền của bình truyền dịch ở đây chậm hơn tốc độ truyền của bình truyền dịch ở Trung Quốc rất nhiều. Nghe đâu như vậy sẽ giảm được khả năng dược tính phá hoại sức đề kháng của cơ thể.
Hơn một tiếng đồng hồ mà bình truyền dịch cũng chưa rút được một phần ba, Quý Noãn quyết định không qua phòng anh nữa, ở lại phòng mình mà ngủ thϊếp đi.
Khi cô tỉnh lại đã là nửa đêm, hơn nữa cô còn bị đánh thức bởi âm báo tin nhắn từ điện thoại.
Có lẽ cô không ngủ cùng Mặc Cảnh Thâm thì thật sự sẽ mơ thấy ác mộng, vừa rồi cô lại mơ thấy một vũng máu. Chỉ là lúc đó người bị thương trong vũng máu không phải Mặc Cảnh Thâm, mà biến thành cô.
Quý Noãn mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Trong phòng bệnh tối om yên tĩnh, liếc thấy màn hình điện thoại di động bên mép giường lóe lên, cô lập tức cầm lên xem. Bình thường cũng chỉ có Hạ Điềm và Tiểu Bát thích gửi tin nhắn cho cô lúc rảnh rỗi. Cô còn tưởng phòng giao dịch ở Hải Thành lại có chuyện cần phải thông báo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495219/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.