Quý Noãn: “…”
Mặc Cảnh Thâm ngưng cười: “Mạng của anh là của em, thể xác và tinh thần của anh cũng là của em. Nếu giờ em dám bội tình bạc nghĩa, không thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Quý Noãn: “...”
Cô bỗng để hộp cháo xuống, ném chăn lên mặt anh. Bây giờ anh không thể cử động lung tung, cứ thế bị cô che kín đầu. Sau khi giữ nguyên ánh mắt vào tấm chăn suốt năm giây liên tiếp, cô bại trận trước, không đành lòng phải kéo chăn xuống.
Quý Noãn làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Trước tiên anh phải dưỡng thương thật tốt cho em. Nếu sau này còn bị thương như vậy nữa thì em sẽ bội tình bạc nghĩa thật cho anh xem.”
Anh mỉm cười, không nói khích cô nữa, chỉ bát cháo cô đặt trên bàn.
“Làm gì?”
“Đút ăn tiếp.”
“…”
***
Sau ngày hôm đó, rất nhiều anh em trong căn cứ XI trốn Nam Hành và Phong Lăng tới bệnh viện thăm Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải ai cũng vào được phòng bệnh, dù đó là người của căn cứ XI.
Quý Noãn nghe điện thoại xong liền xuống đón mấy anh em kia vào.
Cho đến khi Nam Hành đột nhiên quay về, trừng mắt nhìn bọn họ, sau khi ngỏ lời thăm hỏi xong, mấy cậu em liền tiu nghỉu chuẩn bị ra về.
Trước khi về, một người trong đó bỗng than thở: “Ông Mặc, chúc anh khỏe mạnh và hạnh phúc mỹ mãn với cuộc sống hôn nhân trọn đời! Bởi vì bà Mặc thật sự rất tốt!”
Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng nửa nằm nửa ngồi trên giường, nét mặt điềm đạm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495218/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.