Chương trước
Chương sau
Editor:
Nguyetmai
Hành động này của anh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vốn vừa rồi ai nấy đều đang thắc mắc xem Tổng Giám đốc Mặc nhìn ai, mới chớp mắt mà anh đã thu hút mọi ánh mắt về lại phía mình.
Quý Noãn khẩn trương vô cùng. Lúc trước anh nói hay lắm, cái gì mà không muốn để lộ chuyện cô học tại Đại học T, nhưng cái liếc mắt vừa rồi của Mặc Cảnh Thâm suýt chút khiến cô lâm vào nguy hiểm.
Lăng Phi Phi ngồi bên cạnh Quý Noãn lại lâng lâng trong lòng, cô ta đang suy diễn có phải vừa rồi Tổng Giám đốc Mặc đã nhìn mình hay không…
Cảm giác rung động lập tức dâng trào, Lăng Phi Phi vừa nghĩ đến khả năng đó thì thẹn thùng giơ tay ôm gò má, kích động đến run rẩy.
"Các bạn sinh viên ngồi đây đã trải qua quãng đời học sinh hơn mười năm, có lẽ đã chán nghe những lời phát biểu chính thức, và càng không kiên nhẫn ngồi nghe những lời khách sáo được biên soạn sẵn." Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm thanh trong, thoải mái: "Được rồi, nếu mọi người không muốn nghe, tôi sẽ không nói."
Đám sinh viên dưới sân khấu lập tức cười rần, quả thật Đại Boss Mặc đã đánh trúng tim đen bọn họ.
"Tôi là dân làm ăn bôn ba trong giới thương trường. Mấy năm gần đây tôi đã từng được vài Đại học sở thương nghiệp mời làm giáo sư thỉnh giảng khoa Quản trị kinh doanh và khoa Thương mại, nhưng tôi đều từ chối. Tôi thật sự không có thời gian, cũng không đủ sức lực để làm. Dạy học và giáo dục là công việc vĩ đại, một đao phủ lăn lộn trong giới thương trương, trải qua đủ loại gió tanh mưa máu như tôi không thích hợp làm việc này."
Mọi người dưới sân khấu đều đang nín thở lắng nghe.
"Nơi này là Đại học T, đa phần những bạn ngồi đây đều là sinh viên thuộc khoa Thương mại, sau này sẽ chen chân vào giới kinh doanh. Tôi dùng từ gió tanh mưa máu để hình dung, không phải nhằm mục đích hù dọa. Cái các bạn học ở trường chính là kiến thức tổng quát, các bạn thi vào đây, mục đích là gì, không cần tôi phải nhiều lời. Dù sao cái tên đầy đủ phía sau Đại học T chính là hai chữ "thương nghiệp" to lớn. Nơi này không phải là sân chơi, mà là doanh trại quân đội thao luyện chuẩn bị cho cuộc chiến sau này."
"Tôi là hiệu trưởng danh dự, đáng lý lần đầu tiên gặp mặt, tôi nên khích lệ mọi người mới đúng. Nhưng tôi cũng đã nói, chắc hẳn các bạn nghe chán những lời phát biểu chính thức." Mặc Cảnh Thâm bỗng chuyển hướng đề tài, nụ cười hờ hững đó dần biến mất: "Nơi này là căn cứ trù bị nhân tài cho ngành thương nghiệp quốc gia. Người nào cũng có ước mơ, nhưng để đạt được ước mơ đứng trên đỉnh cao danh vọng, trước khi vào đây, ai mà chẳng cực khổ vượt lửa băng sông, hòng chiếm được một tờ thông báo trúng tuyển."
"Các bạn cho rằng vào được Đại học T rồi thì sẽ có các công ty nổi tiếng tranh nhau mời chào sao? Các bạn cho rằng có thể thuận lợi thừa kế một công ty kinh doanh của gia đình à?" Mặc Cảnh Thâm cười: "Các bạn sai rồi, vào đến đây, các bạn lại càng phải bỏ ra công sức gấp mười lần, vì bây giờ cuộc hành trình mới chính thức bắt đầu."
Dưới sân khấu, tiếng cười của các nữ sinh nhỏ dần, ánh sáng trong đôi mắt các nam sinh cũng biến đổi.
"Các bạn cho rằng sau khi tốt nghiệp thì có thể giương cánh bay cao sao?" Anh cười: "Ở trong cái lò tôi luyện gϊếŧ người không thấy máu như thương trường, mấy ai có thể trụ được, một trăm người cũng chỉ có một người sống sót mà thôi."
Dưới sân khấu im phăng phắc.
"Ở chỗ này, các bạn có thể làm gì? Trừ học tập kỹ năng nền tảng ra, còn phải rèn luyện tinh thần. Trong thời gian học tập ngắn ngủi đó, nhất định sẽ có vài người bỏ cuộc. Nếu không muốn làm kẻ thua cuộc, các bạn phải bắt đầu cố gắng ngay từ bây giờ, dù sao vẫn còn tốt hơn so với bị đuổi thẳng. Ít nhất các bạn còn có thể bắt được một cơ hội cuối cùng."
Đây là một loại khích tướng đả kích. Các sinh viên đã thi vào Đại học T đều tự cho mình tài giỏi, vô cùng kiêu ngạo. Có rất nhiều sinh viên khoa Thương mại mắt cao hơn đầu, ngông cuồng tự cao tự đại.
Kiểu khích lệ bằng cách đả kích này mới khiến bọn họ nghe lọt tai, và cũng là phương pháp hiệu quả nhất.
Lúc mới bắt đầu, lãnh đạo trường nghe anh nói mà hết hồn hết vía, cho rằng Tổng Giám đốc Mặc cố ý đến đây phá. Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, bọn họ lại thấy bội phục anh, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười hớn hở.
Dưới sân khấu im ắng, chỉ có Quý Noãn mỉm cười.
Không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại kiên nhẫn giảng giải những lời này với một đám sinh viên, thật sự khiến cô nhìn thấy được mặt khác của anh.
Cô không cười ra tiếng, cũng không phải rất đột ngột, nhưng đột nhiên ánh mắt Mặc Cảnh Thâm dừng lại trên mặt cô. Nụ cười hờ hững trên môi anh không hề giảm bớt, màu sắc đôi mắt cũng trở nên sâu xa hơn.
Anh dừng một lát, khẽ mỉm cười, nhắm ngay micro, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Bạn nữ sinh ngồi hàng thứ ba, bên phải cách Giáo sư Lâm năm chỗ ngồi, cô có thể nói cho tôi biết cô cười gì không?"
Quý Noãn: "…"
Cả nhà thể dục chìm vào im lặng. Mặc Cảnh Thâm chỉ tọa độ chính xác, khiến mấy nghìn sinh viên đồng loạt dồn ánh mắt về dãy thứ ba, tìm kiếm người cách Giáo sư Lâm năm chỗ ngồi. Những người ngồi hàng sau không thấy rõ, nhưng vì ánh đèn quá tối mà cả những người ngồi hàng trước quay đầu lại cũng không thấy luôn.
Chỉ có vài người ngồi gần Quý Noãn nhất mới nhìn chằm chằm vào chính xác gương mặt của cô.
Mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, Quý Noãn nhìn anh đứng trên sân khấu đang nở nụ cười.
Anh cười, còn cô thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Anh cố ý!
Cố! Ý! Mà!
***
Quả thật cách nói chuyện của anh không hề trịnh trọng chính thức. Ban đầu là đả kích, sau đó là cổ vũ khuyến khích, thật sự là một màn phát biểu vô cùng đặc sắc.
Mặc Cảnh Thâm buông micro ra, xoay người bước xuống sân khấu. Tuy rằng rất nhiều sinh viên hi vọng anh nói tiếp, nhưng lãnh đạo trường đã bước lên, tiếp tục phát biểu những lời khách sáo chính quy. Khoảng nửa tiếng sau, buổi họp mặt cuối cùng cũng kết thúc.
Sinh viên rối rít ùa ra khỏi nhà thể dục, Quý Noãn cũng định bước ra cùng mọi người, nhưng Lăng Phi Phi quay đầu lại, liếc thấy Mặc Cảnh Thâm và lãnh đạo trường đứng sau màn sân khấu trò chuyện, biết anh chưa đi, cô ta lặng lẽ xoay người trở lại.
Bạch Vi thấy hành động lén lút của Lăng Phi Phi thì dời mắt về phía cô ta. Đúng lúc đó, cô cũng chú ý đến tình cảnh phía màn sân khấu đang bị kéo xuống.
"Này, Quý Noãn." Bạch Vi nhỏ giọng gọi Quý Noãn, gõ nhẹ lên cánh tay cô một cái.
Quý Noãn: "Sao vậy?"
"Nhìn phía sau kìa." Bạch Vi nhỏ giọng nói.
Quý Noãn nhíu mày, vừa quay đầu lại đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
"Mấy hôm nay, cô ta vừa kêu réo mất đồng hồ, vừa làm mấy chuyện linh tinh, rõ ràng đang toan tính hãm hại em và Phong Lăng. Hôm nay Phong Lăng không đến, chỉ e rằng cô ta thừa dịp lãnh đạo trường đang ở đây mà chạy đến nói xấu em. Con người cô ta đúng là chẳng đáng tin, cứ hứng lên là đi hắt nước bẩn lên người khác. Chúng ta đi thôi, qua đó xem sao." Bạch Vi kéo tay Quý Noãn, cũng xoay người quay lại.
Quý Noãn chẳng thèm để ý, những thủ đoạn thiểu năng nho nhỏ của Lăng Phi Phi không đáng để cô quan tâm. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Phi Phi bước về phía Mặc Cảnh Thâm, cô cũng không từ chối mà đi cùng Bạch Vi.
Đến trước màn sân khấu, Lăng Phi Phi nhìn thấy Bạch Vi và Quý Noãn bước đến thì nhất thời bất mãn, không vừa mắt liếc xéo hai người một cái, thấp giọng chất vấn: "Mấy người đến đây làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.