Thân thể Kiều Dực dần tốt lên, dường như gã rất thích khoảng thời gian chạng vạng mỗi ngày cùng Tống Bạch thong thả bước đi trên con đường mòn đầy ngô đồng, nhìn hàng cây tán lá xanh tươi, Kiều Dực nhớ năm xưa Kỳ Quân dạy thay thầy giáo hệ tiếng Trung một tiết, gã cũng chạy tới dự thính, đến giờ vẫn nhớ như in lúc y đứng trên bục giảng, mặc chiếc áo sơmi trắng, khoác thêm chiếc áo len màu nâu, mái tóc ngắn mềm mại như thể phát sáng. Khi đó y luôn tản ra cảm giác chẳng ai có thể nhìn thẳng, bình đạm như con nước trong, tâm trí thanh thản tĩnh lặng, cảm tình luôn mỏng manh, ngay cả câu thơ nghe có vẻ rất thâm tình ấy, giọng điệu vẫn nhè nhẹ: ” Như ngô đồng cùng đợi đến già, uyên ương dẫu chết vẫn là chung đôi.”
“Như ngô đồng cùng đợi đến già, uyên ương dẫu chết vẫn là chung đôi.” Kiều Dực ngâm nga, Tống Bạch nghiêng đầu nhìn trông cực kỳ khờ dại, cậu chớp mắt vài cái, dường như không hiểu ý Kiều Dực.
Kiều Dực mỉm cười, thì thầm: “A Bạch, em có từng nghĩ sau này muốn làm gì không?”
“Không biết nữa.” Tống Bạch híp mắt, mảnh lá trên cây ngô đồng cao lớn rơi rụng xuống tay cậu, “Ngô đồng rụng lá, biết là sang thu.”
Thu sang, chẳng mấy chốc vào đông, kỳ thật một năm cũng không dài.
Khi bọn họ định trở về thì bắt gặp Humin đang thu dọn đồ đạc, cô đeo kính râm, đang chuẩn bị kéo hành lý lên xe, nhìn thấy hai người thoáng kinh ngạc, cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393007/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.