Tống Bạch tỉnh dậy sớm hơn Kiều Dực ba ngày, cậu mở bừng mắt, rồi chẳng nhúc nhích nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngay cả y tá chăm nom bên cạnh cũng không phát hiện ra, cho đến khi truyền thêm nước mới nhìn thấy cậu đang trừng mắt, bị hù sợ.
Khi Trần Chí đến thăm, cậu vẫn duy trì tư thế đó, như rối gỗ, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, cứ ngồi như vậy cùng cậu suốt cả ngày.
Không ai biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, cũng không có ai quấy rầy, cho đến tận đêm khuya, phòng bệnh cũng không bật đèn, Trần Chí đẩy gọng kính, mở miệng chậm rãi nói: “Tôi mặc kệ cậu thật sự mất trí nhớ hay giả vờ mất trí nhớ, cậu cũng thấy đấy, Kiều Tứ vì cậu làm được đến tình trạng này, có là tảng đá cũng phải mềm lòng.”
Tống Bạch không nói gì, nhìn như thể không nghe thấy, tâm trí cậu giống như đã bay đến một nơi rất xa.
Trần Chí vĩnh viễn quên không được cảm giác tim đập gia tốc toàn thân cứng ngắc khi nhìn thấy Kiều Dực, cái loại cảm giác giống như trời sập xuống. Trương Túc Vũ vội vàng chạy tới hỏi han thương tích rồi đi luôn, bởi vì chuyện lần này vô cùng huyên náo, nhưng Kiều đại tư lệnh chưa bao giờ lo Kiều Dực chết sống ra sao cũng đích thân gọi điện tới hỏi, Trần Chí đầu óc trống rỗng, một hỏi ba không biết.
Sau cùng Lưu Phi nói cho ông ta biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn Lưu Phi giống như chưa được nghỉ ngơi một thời gian dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393005/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.