Nói đến thương tích của Tống Bạch, có thể dùng từ ảo diệu để hình dung.
Theo lẽ thường dưới tác động va chạm mãnh liệt, hơn nữa không thắt dây an toàn, không chết cũng phải tàn tật. Lúc mọi người cứu cậu ra cũng nghĩ vậy đấy, bởi vì rất đẫm máu, gần như có thể nói là toàn thân nhuốm máu, cả người ngã vào chỗ ngồi, tóc dính bết máu, phủ kín mặt, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Nhưng sau khi bọn bọ tiến hành cấp cứu mới phát hiện, Tống Bạch tuyệt đối là kỳ tích, trên người cậu gần như không xuất hiện bất kì vết thương đặc biệt nghiêm trọng nào, ngoại trừ đùi bị thủy tinh cứa một vạch sâu, mất máu quá nhiều, khó giải quyết nhất chính là đầu bị va chạm, thế nên dẫn đến cả một thời gian dài cậu không có ý thức, hơn nữa dựa theo những ca bệnh trước đó, thương tích như vậy nếu không tỉnh lại trong vòng mười ngày, rất có khả năng cứ thế lâm vào hôn mê sâu, còn được gọi là… Người sống đời sống thực vật.
Chuyện này Trần Chí đã biết ngay từ đầu, nhưng bất kể thế nào cũng không dám cho Kiều Dực biết, hắn cũng không thể để mặc Kiều Dực cứ ôm một Tống Bạch như vậy, đối với bất cứ ai mà nói, đều là chuyện cực kỳ tàn nhẫn, thế nên bọn họ tìm Uông Dương.
Mới đầu bọn họ nghĩ rằng có thể yên tĩnh được một thời gian, thế nhưng ba ngày sau, Trần Chí nhìn Kiều Dực ngồi xổm nơi góc tường, gã nắm lấy tay Trần Chí, mặt mày thống khổ: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393000/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.