Tôi vì không chịu nổi cơn đau nhức từ mắt ập tới mà tỉnh lại.
Từ bên phải truyền đến cảm giác ấm nóng cùng ánh sáng chói chang, tôi biết giờ đã là sáng hôm sau. Tôi giơ tay che đi con mắt bên trái, chậm chạp trở mình.
Dù cơn đau nhức nhối ở mắt vẫn khó chịu nổi, tôi vẫn cố mở mắt ra — chỉ cần tôi nhắm mắt lại thôi, trong đầu sẽ hiện lên màu máu đỏ khắp nơi, ngoài nó ra không còn lại gì hết.
Hình như cánh cửa đã mở, tôi nghe thấy có tiếng bước chân tiến tới gần.
[Tiểu Kỳ.]
Tôi nhắm mắt, vùi đầu vào trong gối, tay che tai lại.
Người kia dùng sức lôi tôi dậy từ trên giường, tôi bị đau đành nghiêng về đằng trước, lại nghe thấy âm thanh hàm chứa tiếng cười khinh miệt, Đỗ Diệc Tiệp giơ một tay ra vỗ vỗ mặt tôi, bảo: [Ngoan, ăn chút đã, sau đó thay quần áo, chúng ta lát nữa còn phải ra ngoài một chuyến.]
Hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, tôi giương mắt nhìn lên, rồi cũng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tôi cảm thấy rất ghê tởm.
Đỗ Diệc Tiệp cho người bê khay tới, đặt trên cái bàn thấp, hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay ra nghịch nghịch tóc tôi. Tôi nghiêng đầu tránh.
[A] Tóc tôi bị hắn giật lại, buộc phải hướng về phía hắn.
Khuôn mặt Đỗ Diệc Tiệp trở nên khó đoán, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn tôi thật lâu rồi bỗng mỉm cười: [Đúng là quá kém, tối hôm qua mới một chút đã ngất xỉu rồi, tôi còn chưa đút vào mà.]
Tôi trợn trừng mắt, cơ thể run lên, nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215967/quyen-3-chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.